Cửa thang máy “đinh” một tiếng, từ từ mở ra.
Theo lý, trong phim Hollywood, giờ lính đánh thuê nên ném một quả lựu đạn cho đúng bài. Nhưng vì đây là nhà mình, chẳng ai muốn vô gia cư nửa tháng hay bị sếp mắng, nên mọi người ngầm bỏ qua ý này.
Nhưng tục ngữ có câu, mình không làm thì sẽ có người làm.
Quý Tự lao lên, chém một nhát rìu dọc theo khe cửa. Qua cảm giác tay, anh biết mình chém trúng xương người. Tiếng kêu la và phản chấn truyền đến lòng bàn tay. Quý Tự vô thức buông tay, lùi vài bước.
Đúng lúc khe cửa thò ra vài nòng súng.
Trong tích tắc, Quý Tự ngồi xổm, lăn sang trái. Đạn liên tiếp bắn vào vị trí anh vừa đứng.
Chẳng ai để ý vì sao Quý Tự buông tay. Tân binh thường có đủ thứ tật kỳ quặc. Hoặc có lẽ anh đủ tàn nhẫn, nhưng cơ thể không theo kịp để đại sát tứ phương – tóm lại, không ai nhận ra chốt an toàn của lựu đạn trên hông họ đã bị rút.
Vỏ đạn rơi lộp độp xuống sàn, trong tiếng như mưa, Quý Tự lăn lóc trốn vào góc. Mặt anh dính bụi và khói đen. Đột nhiên, anh nghe tiếng chỉ huy của kẻ địch từ phía sau, từng bước ép sát, hai mặt giáp công.
Quý Tự bất chợt cười, co gối, lao ngược lại. Đội phía trước kinh ngạc nhìn anh quay lại.
Anh lao vào góc tường.
– Ầm vang.
Một vụ nổ lớn ngay dưới chân. Đầu óc Quý Tự trống rỗng, ù vang.
Dần dần, cảm giác và giác quan trở lại. Quý Tự mặt không cảm xúc, vịn tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-dong-vai-trong-trinh-gia-lap-phan-dien/4914859/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.