Tang Giản Nghi cũng không ngờ Sầm Nguyễn lại hoàn toàn không biết về chuyện này, thoáng bất ngờ rồi tự nhủ có lẽ mình nhớ nhầm, bà cười nhẹ lắc đầu nói: “Để lát nữa mẹ xác nhận lại xem sao.”
“Còn vài ngày nữa là đến sinh nhật của ông nội, ông nhất định sẽ rất vui khi con quay về.”
Sầm Nguyễn không tự tin lắm, có chút lo lắng hỏi lại: “Thật sao?”
Người đứng đầu Kỳ gia suốt hàng chục năm qua, ngoài kia đồn thổi về ông nhiều không kể xiết, và những lời đồn ấy cũng toàn là đáng sợ đến nổi da gà. Một người oai nghiêm không giận mà đã khiến người ta sợ liệu có thực sự chào đón một người ‘cháu’ đột nhiên trở về sau bao năm mất tích như cậu không?
Điều này còn khó nói lắm.
Sầm Nguyễn bản thân cũng không ngờ thân thế của cậu lại liên quan đến Kỳ gia. Thân phận thật sự của nguyên chủ trước giờ vẫn luôn là một bí ẩn trong nguyên tác, chẳng hề có chút gợi ý nào cho thấy sự liên kết này. Nay đột nhiên nhận lại gia đình, cậu có cảm giác đây giống như là mở đầu cho một âm mưu khác.
Có lẽ khi Kỳ lão gia gặp cậu, thay vì vui mừng, ông sẽ chỉ thấy nghi ngờ sâu sắc mà thôi.
Sầm Nguyễn bắt đầu suy diễn đủ loại khả năng, trí tưởng tượng của cậu phong phú đến mức chỉ trong tích tắc đã nghĩ ra mấy tình huống âm mưu khác nhau.
Cậu bất giác bấm nhẹ các ngón tay, tỏ vẻ không yên.
Tang Giản Nghi không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ tưởng rằng cậu sợ khi phải gặp ông, liền đưa tay xoa đầu cậu an ủi: “Đừng lo,Nguyễn Nguyễn, ông nội rất yêu thương con đấy.”
Sầm Nguyễn gật nhẹ như người mất hồn, mắt nhìn quanh đồ đạc trong phòng, rồi với tay chạm vào một món đồ chơi, hỏi: “Trước khi thất lạc, tên con là gì ạ?”
“Kỳ Nguyễn.”
Sầm Nguyễn đọc đi đọc lại cái tên này, cảm thấy có chút gì đó không ổn, bèn bất chợt quay lại hỏi: “Biệt danh của con là Nguyễn Nguyễn à?”
Nhận được câu trả lời khẳng định, đầu cậu bỗng chao đảo. Một cảm giác mách bảo kỳ lạ ùa đến, cậu vội vàng hỏi: “Mẹ có ảnh của ông không ạ?” Chẳng lẽ lại trùng hợp đến mức này sao?!
Nửa năm trước trong giấc mơ, cậu đã gặp một người mà cậu gọi là ông quản gia, cháu trai của ông ấy cũng có biệt danh là Nguyễn Nguyễn.
Chẳng lẽ ông quản gia đó chính là Kỳ lão gia sao?!
Sầm Nguyễn càng nghĩ càng thấy có điều không đúng. Nếu đó thực sự là ông lão ấy thì cũng chẳng phải không có khả năng; dù gì thì ông ấy cũng đã chỉ dạy cho cậu không ít kinh nghiệm thương trường trong mơ. Nếu chỉ là một quản gia thì sao có thể biết nhiều như thế được.
Nên hóa ra, lúc ở hội nghị tại V quốc, người đã ở cùng phòng và đàm phán với cậu chính là Kỳ lão gia!
Sầm Nguyễn càng nghĩ càng lạnh sống lưng, cứ liên tục lục lọi xem hồi đó mình có lỡ lời hay làm gì sai không, cuối cùng thì… cậu tự dìm bản thân vào sự tự ti.
Cậu hình như đã từng nói trước mặt ông cụ Kỳ là ông ấy vừa gian manh vừa cáo già, lại còn che giấu danh tính và bịa ra cả mớ lời nói dối…
Sầm Nguyễn bỗng nhiên muốn bỏ chạy, không còn can đảm gặp ông cụ Kỳ nữa, sợ rằng bản thân sẽ bị ông mắng ngay tại chỗ.
Nhưng nhỡ đâu, nhỡ đâu không phải thì sao!
Ngay lúc ấy, Tang Giản Nghi đã mở album trong điện thoại ra. Sầm Nguyễn ghé mắt nhìn, và thế là hết hy vọng luôn. Cái ông trên màn hình điện thoại rõ ràng chính là ông quản gia mà cậu đã gặp ở V quốc.
“Có chuyện gì sao,Nguyễn Nguyễn?”
Sầm Nguyễn cứng đờ người, cố nặn ra một nụ cười: “Con từng gặp ông nội ở V quốc rồi.”
Tang Giản Nghi nói: “Nếu ông biết con là Nguyễn Nguyễn, chắc chắn ông sẽ rất vui.”
Sầm Nguyễn gật đầu phụ họa. Đúng là cậu biết ông Kỳ rất nhớ thương đứa cháu ngoan của mình, thậm chí đã nhớ đến mức ám ảnh, nhưng Sầm Nguyễn lo là vì đã nói dối nên sẽ để lại ấn tượng xấu với ông.
Có khi nào hình tượng cháu ngoan trong lòng ông đã bị cậu phá tan nát mất rồi.
Nếu mà biết sẽ xảy ra chuyện này, có đánh chết Sầm Nguyễn cũng không dám nói lung tung.
Nhưng giờ mọi chuyện đã thế này, cậu không còn cách nào thay đổi được, chỉ có thể chuẩn bị kỹ để mong gỡ gạc lại chút hình tượng mà thôi.
Đi dạo quanh cả căn biệt thự, Sầm Nguyễn ở lại ăn cơm. Bác giúp việc còn làm hẳn một bàn tiệc lớn và thêm một ít bánh ngọt. Kỳ Trân phải xử lý công việc khác nên chưa thể về ngay.
“À đúng rồi mẹ, vậy Tang Cảnh Niệm là…?”
Tang Giản Nghi vốn còn nét mặt dịu dàng, nghe đến cái tên này, ánh mắt chợt trở nên thất vọng, nhưng vì Sầm Nguyễn đã hỏi nên cô cũng không giấu giếm: “Nó là đứa trẻ mẹ nhận về từ trại trẻ mồ côi, có một thời gian chỉ cần nhìn nó mẹ lại nhớ đến con, nên đã nhận nuôi nó.”
Nói xong, cô hơi bất an hỏi: “Nguyễn Nguyễn, con có giận vì bố mẹ đã nhận nuôi cậu ta không?”
Dù gì Sầm Nguyễn cũng đã nương nhờ nhà họ Tần suốt bao nhiêu năm, còn tình thương vốn dĩ là của cậu lại bị người khác chiếm lấy.
Nghĩ đến đây, Tang Giản Nghi đau lòng khôn nguôi. Đứa con thương yêu của bà ở nhà họ Tần không biết đã chịu bao nhiêu uất ức.
Sầm Nguyễn không biết trả lời thế nào, vì cậu không phải là nguyên chủ. Tang Cảnh Niệm vốn là nhân vật chính, có được tất cả những thứ hưởng thụ là nhờ chiếm hết hào quang của nhân vật phụ, còn nguyên chủ lại phải chịu đủ khổ sở ở nhà họ Tần.
Cậu vừa ăn vừa nói: “Vậy giờ cậu ấy thế nào rồi, chẳng phải cố ý giết người thì cũng phải vào trại vài năm sao?”
“Có lẽ thế, Kỳ Trấn sẽ lo liệu ổn thỏa.” Tang Giản Nghi dịu dàng gắp thêm mấy miếng sườn bỏ vào bát của Sầm Nguyễn: “Nếm thử đi, đây là mẹ tự tay làm đấy.”
Sầm Nguyễn cảm thấy vô cùng vinh hạnh, cảm ơn lia lịa, cúi đầu nên vô tình không nhìn thấy ánh mắt thoáng chút buồn bã của Tang Giản Nghi.
Bà cảm thấy Nguyễn Nguyễn vẫn chưa thực sự thân thiết với họ lắm. Nhưng không sao, chuyện tình cảm vẫn có thể bồi đắp được, tương lai còn dài, họ đủ thời gian để bù đắp cho cậu.
Ban đầu là cảm giác hạnh phúc ngập tràn, nhưng dần dần lại lặng lẽ lắng xuống. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên Sầm Nguyễn gặp Tang Giản Nghi, ở lâu một chút, cậu lại thấy không thoải mái, và không khỏi nhớ đến anh trai.
Nghĩ đến Tần Viễn Hành là cậu lại giận, rõ ràng anh đã biết hết mọi chuyện rồi nhỉ, còn nói muốn dẫn cậu đi gặp một người, thần thần bí bí, đã bảo là cùng nhau đến thăm mà lại đổi ý vì có việc đột xuất, giờ còn để cậu một mình ở đây để nhận thân.
Ngay cả kết quả kiểm tra ADN cũng có trước cả rồi, hóa ra chỉ mỗi mình cậu là bị che giấu thôi…
Sầm Nguyễn phồng má, bực bội ăn cơm, trong đầu đã bắt đầu nghĩ xem về nhà sẽ "xử" anh trai mình thế nào.
Nói đến đây, cậu không khỏi tò mò về việc anh trai đã điều tra thân thế của cậu ra sao. Mười mấy năm rồi, trong nguyên tác cũng hoàn toàn không đề cập đến chuyện này, nếu không thì ngay từ đầu cậu đã không bối rối đến vậy.
(Bản dịch chỉ được đăng tải trên WordPress Trại Nuôi Sứa và Wattpad @trai_nuoi_sua. Vui lòng không mang đi nơi khác. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
Đối với vấn đề này, Tang Giản Nghi cũng chỉ biết sơ qua, áy náy nói, “Mẹ cũng chỉ mới tỉnh lại lúc rạng sáng thôi, khi đó A Trấn đã có báo cáo trong tay rồi. Mẹ mừng quá nên quên hỏi cậu ấy làm cách nào tìm ra được.”
Sầm Nguyễn lắc đầu, “Con chỉ là thấy việc này có chút khó tin.”
Nhân vật chính thụ đã biến mất, liệu thế giới này có còn vận hành bình thường được không? Trong lòng Sầm Nguyễn cũng có chút lo lắng, muốn gọi lại hệ thống để hỏi rõ xem chuyện gì đang xảy ra.
Tang Giản Nghi thắc mắc, “Sao lại khó tin cơ?”
Sầm Nguyễn mỉm cười, khéo léo lái sang chủ đề khác, “À đúng rồi, mẹ à, nói cũng thật là trùng hợp, con đến nước A lần này còn là vì một lý do khác nữa, anh trai con bảo muốn dẫn con đi gặp một người dì mà anh ấy quen hồi du học, không ngờ người đó lại chính là mẹ.”
Tang Giản Nghi ngập ngừng vài giây, hơi bối rối hỏi, “Anh trai con là thiếu gia nhà họ Tần sao? Mẹ không nhớ là đã từng gặp cậu ấy.”
Trong đầu Sầm Nguyễn bật lên mấy dấu hỏi, chẳng lẽ trí nhớ cậu có vấn đề rồi sao?
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra, màn hình khóa là ảnh cậu chụp cùng Tần Viễn Hành khi hai người đi chơi ở núi tuyết. Tang Giản Nghi nhìn thoáng qua, liền như bừng tỉnh, vỗ đầu, “Mẹ nhớ rồi, nhưng lúc đó mẹ không liên tưởng cậu ấy với người nhà họ Tần…”
Bà càng nói càng ngẩn ngơ, “Hồi đó còn ăn Tết chung nữa mà, mẹ còn nhớ cậu ấy để quên vài món đồ, vẫn còn để trong căn phòng hồi đó.”
Sầm Nguyễn liền phấn khích hẳn, hóa ra anh trai còn có bệnh đãng trí nữa sao? Cậu ghé vào hỏi đầy tò mò, “Là những gì vậy mẹ?”
Tang Giản Nghi xoa đầu cậu, “Mẹ không rõ lắm, do nhân viên dọn dẹp thu dọn lại, chắc vẫn còn trong căn nhà cũ, con có muốn qua xem không?”
“Đi đi đi!” Mắt Sầm Nguyễn sáng rực, ngồi thẳng dậy, “Hóa ra anh trai từng sống chung với mẹ à, đúng là có duyên thật!”
Bề ngoài cậu nói vậy, nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán. Hừm, cậu sẽ xem thử xem hồi còn trẻ anh trai có để lại gì đáng xấu hổ trong phòng không, rồi sau này lấy đó làm "chuôi" để dọa anh, bắt anh kể hết mọi thứ!
Ăn xong hai người lại lái xe đi, mất gần hai tiếng đồng hồ. Trước đây cứ lên xe là Sầm Nguyễn đã gật gù ngủ, nhưng giờ vì tò mò nên cậu không buồn ngủ nữa, ngược lại còn hỏi mẹ thêm về chuyện du học của anh trai.
Tang Giản Nghi cười cười, “Hai đứa thân nhau thật nhỉ, mẹ thấy cậu ấy bảo vệ con kỹ lắm.”
Sầm Nguyễn cố nén nụ cười nơi khóe miệng, giả bộ làm lơ, phẩy tay nói, “Cũng tạm thôi mà, dù gì ảnh cũng là anh con mà.”
Nhưng thực ra, cậu đã vui đến độ đuôi mèo cũng dựng đứng lên trời rồi, chỉ còn thiếu khắc thêm chữ “quan hệ rất tốt” lên trán nữa thôi.
"Hiếm có thật đấy, gia đình hào môn mà lại có anh em nuôi thân thiết thế này, ban đầu mẹ còn tưởng con sẽ bị bắt nạt nữa cơ."
"Giờ anh ấy tốt với con lắm, con gọi là có mặt, sắp bị anh ấy chiều hư rồi."
Tang Giản Nghi vui vẻ, "Thật sao?"
Giọng Sầm Nguyễn nhẹ nhàng mềm mại, không khó để nghe ra vẻ khoe khoang trong lời nói, "Vâng, anh ấy bóc tôm đút cho con ăn, mua cho con cả trang viên lớn, còn đi chơi khắp nơi với con nữa. Con chẳng lo thiếu thốn gì, sống rất thoải mái."
Tang Giản Nghi nghe mà ngơ ngác, thực sự không ngờ cậu thiếu niên lạnh lùng trong trí nhớ của bà lại có một mặt dịu dàng thế này.
Bà do dự một lúc rồi nói, “Mẹ nhớ trước đây có tin đồn hai cậu con nhà họ Tần không hợp nhau…”
Vì thế bà mới lo Sầm Nguyễn sẽ bị bắt nạt ở nhà họ Tần.
Thêm vào đó, mấy năm trước, Tần Viễn Hành cũng từng nói với bà rằng cậu không có gì để nói chuyện với người nhà đó, bây giờ sao lại thay đổi lớn thế.
Sầm Nguyễn xua tay, cười nói, “Đúng là có lời đồn như vậy, nhưng đó là chuyện trước đây rồi, giờ chúng con thân nhau lắm mà.”
Tang Giản Nghi đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, ánh mắt bối rối, giọng lo lắng hỏi, “Mẹ nhớ là ở nước V con từng bị tai nạn xe đúng không, có phải là vì Tần Viễn Hành không? Bây giờ con ổn chứ, vết thương lành chưa?”
Bình thường bà ít quan tâm đến những chuyện này, nên hiện giờ không biết rõ tình trạng của Sầm Nguyễn. Bà chỉ biết về vụ tai nạn do lúc đó ồn ào quá, nghe đâu cậu bị thương rất nặng, phải nằm trong phòng hồi sức mấy ngày, ngoài ra bà cũng không biết thêm gì nữa. Nhưng bây giờ người mà bà nghĩ chẳng liên quan gì đến mình lại là con của bà, khiến Tang Giản Nghi không khỏi hoảng sợ, suýt chút nữa họ còn chưa kịp nhận lại nhau thì đã chia lìa mãi mãi.
Bà nắm chặt cổ tay cậu, giọng run rẩy, “Nguyễn Nguyễn, mình đi sống ở nước khác đi, ở đây nguy hiểm quá, mẹ lo con sẽ lại gặp phải chuyện không may.”
Sầm Nguyễn dùng tay còn lại nắm chặt lấy tay bà, nhẹ nhàng trấn an, “Mẹ ơi, con không sao đâu, con thật sự không sao mà!”
Nói xong, cậu vỗ nhẹ lên lưng bà, dần dần giúp bà bình tĩnh lại, một lúc lâu sau bà mới ổn định lại.
Sầm Nguyễn nhẹ nhõm, "Mẹ nhìn xem, con đứng đây khỏe mạnh trước mặt mẹ mà."
Mắt Tang Giản Nghi đỏ hoe, cúi đầu đầy hối lỗi.
“Giờ chúng ta nhận lại nhau rồi, vậy Nguyễn Nguyễn sẽ luôn ở bên cạnh mẹ đúng không? Con sẽ chuyển hộ khẩu về Kỳ gia, chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi…”
Sầm Nguyễn thoáng sững sờ, rõ ràng là không ngờ đến chuyện này, không khỏi cảm thấy khó xử.
Nếu cậu về Kỳ gia rồi thì làm sao đây? Vậy chẳng phải sẽ không được gặp lại anh trai nữa sao? Nhiệm vụ chắn tai họa của cậu sẽ thế nào?
Một loạt câu hỏi đổ ập đến khiến Sầm Nguyễn hoang mang, không ngờ thân thế lại làm rối tung kế hoạch của cậu như vậy.
Thế thì còn lý do gì để cậu tiếp tục ở lại Tần gia và bên cạnh anh trai nữa đây...
Lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, không biết là đang hoảng sợ vì lo không hoàn thành được nhiệm vụ chắn tai, hay vì sợ rằng từ nay sẽ không còn được gặp lại Tần Viễn Hành nữa.
Cậu hiểu rõ, trong lòng mình thực ra luôn có những suy nghĩ khác với Tần Viễn Hành. Nếu không phải thế, cậu đã chẳng có những giấc mơ ấy... Thêm nữa, cậu cũng không nghĩ rằng anh trai lại hoàn toàn không có cảm giác với mình.
Trong giấc mơ của hai người, rõ ràng anh ấy cũng rất vui vẻ...
Sầm Nguyễn nắm chặt tay.
Phải nhanh thôi, nhất định phải nhanh hơn nữa. Cậu không thể đợi thêm, nếu tiếp tục đợi có lẽ cậu sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại anh ấy nữa.
Đầu óc cậu rối bời với những kế hoạch, chẳng mấy chốc đã đến khu biệt thự khác, ngôi nhà này đã bỏ không nhiều năm, khu vườn nhỏ bên ngoài cỏ mọc um tùm, cửa sổ và cửa chính đều phủ một lớp bụi dày.
Tang Giản Nghi vừa mở cửa vừa giải thích, “Khi đó tình trạng sức khỏe mẹ không tốt nên chuyển đến nơi ở hiện tại để dưỡng bệnh, căn nhà này cứ thế bị bỏ quên. Nhưng không sao, lát nữa mẹ sẽ gọi người đến dọn dẹp qua.”
Sầm Nguyễn gật đầu, theo chân bà đi qua hành lang, rồi tiến vào một phòng khách ở cuối tầng hai.
Căn phòng mở ra, rõ ràng đã lâu không có người ở, nhưng Sầm Nguyễn vẫn nhìn thấy vài dấu vết cho thấy anh trai đã từng sinh hoạt tại đây.
Cậu chưa từng hỏi hắn đã quen biết Tang Giản Nghi như thế nào, và làm sao hắn lại từng sống ở đây. Cũng chẳng rõ vì sao đến tận hôm nay bà mới biết rằng người bà từng quen là đại thiếu gia nhà họ Tần.
Những câu hỏi đó cậu còn chưa kịp hỏi, thì Tang Giản Nghi, có lẽ vì chạm đến ký ức xưa, không khỏi cảm thán: “Trước đây cũng tầm giờ này, thỉnh thoảng nó lại về đây ở vài ngày, qua Tết là lại đi.”
“Phải nói là, từ khi nó tốt nghiệp và trở về nước B, chúng ta chưa từng gặp lại. Đồ đạc của nó cũng vẫn còn ở đây, không đem theo.”
Sầm Nguyễn gật đầu, thật thà đáp, “Con và anh qua nước A này cũng để đón Tết, anh ấy nói muốn gặp lại một người dì mà anh ấy quen khi sống ở đây.”
Cậu mở ngăn kéo, thấy vài cuốn sách chuyên ngành, cùng với mấy trang hợp đồng kẹp giữa sách. Công ty ký tên trên đó có chút danh tiếng, cậu từng tra cứu về công ty mới này khi chuẩn bị cho buổi hội thảo.
Cậu không ngờ công ty này lại là do Tần Viễn Hành tự mình sáng lập trong thời gian du học, và giờ đây nó đang phát triển rất tốt. Sầm Nguyễn không khỏi thán phục, quả nhiên là nam chính, thiên phú thật đáng nể.
Tang Giản Nghi liếc qua, rồi nói, “Khi đó nó từng va chạm với một doanh nghiệp nhỏ, cuộc đàm phán hợp tác đổ vỡ, và mẹ vô tình bắt gặp. Thấy nó khởi nghiệp một mình cũng không dễ dàng, mẹ đã đầu tư một chút để giúp nó giải quyết vấn đề tài chính. Cũng chính nhờ quyết định đó mà chúng ta quen nhau.”
Sầm Nguyễn quay đầu nhìn bà, trong mắt lộ vẻ thắc mắc.
“Thật vậy, mẹ cũng từng có cùng câu hỏi với con. Nó trông không giống người không có nổi vài triệu trong tay, sau này có lần nó say rượu mới tiết lộ nguyên nhân.”
“Nó nói, cả nhà đều không thích nó, thủ đoạn trong gia tộc quá bẩn thỉu và ngột ngạt. Nó buộc phải âm thầm chuẩn bị cho tương lai của mình càng sớm càng tốt. Dù là người thừa kế hàng đầu, nó cũng chẳng ham muốn. Nếu không thể thay đổi hoàn toàn tình trạng của gia tộc, thì toàn bộ tài sản đó cứ để lại cho em trai nó.”
Tang Giản Nghi mỉm cười, “Giờ hắn đã làm được rồi, phân nhánh nhà họ Tần đã bị loại bỏ, kẻ thù cũng đã bị giải quyết, một mũi tên trúng hai đích. Hắn còn trẻ mà đã trở thành người nắm quyền mới của nhà Tần gia.”
Những điều này đều là những chuyện mà Sầm Nguyễn chưa từng nghe đến, trong nguyên tác cũng không hề nhắc đến. Cậu cảm thấy rất hứng thú, tròn mắt nhìn Tang Giản Nghi, mong bà kể thêm về Tần Viễn Hành.
Nhưng Tang Giản Nghi cũng có thắc mắc của riêng mình. Bà nói, “Tần gia đã rối loạn đến mức này rồi sao? Tiểu Hành thà tự mình đứng ra còn hơn ở lại gia tộc, nó dường như rất căm ghét người nhà họ Tần.”
“Đúng rồi, có một thời gian hắn rất sợ bóng tối và những không gian kín. Mẹ đoán có lẽ hắn từng phải chịu những ám ảnh từ gia đình hồi nhỏ, có thể là đã bị gia đình giam cầm trong thời gian dài.”
Sầm Nguyễn mở to mắt, giọng run run, “Con hoàn toàn không biết chuyện này.”
Cậu biết Tần Viễn Hành không hòa thuận với cha mẹ, nhưng cậu không ngờ lại có lý do sâu xa như vậy. Khi cậu được nhận nuôi, mối quan hệ giữa Tần Viễn Hành và mẹ hắn đã có phần kỳ lạ, nhưng hai người họ hầu như vẫn gặp nhau hàng ngày, đâu có chuyện bị giam cầm gì.
Vậy nghĩa là, trước khi cậu được nhận nuôi, Tần Viễn Hành đã có ác cảm với Tần gia.
Và có lẽ cũng vì lý do này mà mẹ hắn đã đi đến trại trẻ mồ côi và chọn một đứa trẻ khác.
Mọi chuyện bỗng trở nên sáng tỏ, các manh mối trong đầu Sầm Nguyễn đều đã nối lại với nhau.
Cậu chợt nhớ đến giấc mơ trước đây, nơi cậu nhìn thấy một cậu bé bị nhốt trong cái lồng dưới tầng hầm… Nghĩ lại, có khi nào cậu bé đó chính là Tần Viễn Hành, và qua giấc mơ, cậu đã cảm nhận được quá khứ đau đớn của hắn?
Không trách được dạo này Tần Viễn Hành không chút thương xót với phân nhánh của gia tộc, hoàn toàn đoạn tuyệt với huyết thống, lý do hẳn là vì chuyện này.
Sầm Nguyễn ngẩn người, một nỗi đau xót dâng lên trong lòng. Cậu cảm giác như trái tim mình sắp nổ tung, những cảm xúc mãnh liệt bùng lên, thôi thúc cậu ngay lập tức muốn gặp Tần Viễn Hành để ôm lấy hắn.
Cậu không thể không nghĩ rằng có lẽ Tần Viễn Hành chỉ có mình cậu bên cạnh, chỉ có thể tin tưởng mình cậu. Có lẽ vì vậy mà trong suốt nửa năm cậu nằm trên giường bệnh, Tần Viễn Hành đã điên cuồng tìm mọi cách chữa trị cho cậu.
Còn cậu, những hành động vô tình hoàn thành nhiệm vụ đã trùng khớp với điểm nhấn trong lòng Tần Viễn Hành. Thêm vào đó, vụ tai nạn xe bất chấp cả mạng sống kia, chẳng phải đã khắc sâu một dấu ấn đậm nét trong lòng Tần Viễn Hành sao?
Sầm Nguyễn hoàn toàn hiểu ra, cậu đã ngộ ra rồi!
Nhưng tại sao bây giờ Tần Viễn Hành lại đẩy cậu về phía Kỳ gia...?
Nhìn cách hắn cưng chiều cậu, thêm tính cách cố chấp trong lòng hắn, có vẻ hắn không phải người sẽ làm ra chuyện như vậy.
Trong thoáng chốc, cậu dường như đã hiểu ý đồ của Tần Viễn Hành — hắn cần một thân phận mới, một thân phận không liên quan đến huyết thống hay ràng buộc đạo đức, như vậy hai người mới có thể tiến thêm bước nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Sầm Nguyễn co lại, lòng bắt đầu căng thẳng.
Aaaaaaaa chẳng lẽ thật sự là như cậu đang nghĩ sao!!!
Sầm Nguyễn cảm thấy rằng cậu nhất định phải trở về khách sạn để gặp trực tiếp Tần Viễn Hành, chỉ khi đó cậu mới biết được mọi chuyện có đúng như suy đoán của mình hay không.
Tim cậu đập thình thịch, máu nóng rần rật chảy khắp cơ thể, nhanh đến mức như thể muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Cậu vội móc ra từ túi thuốc trợ tim, nuốt luôn hai viên để trấn tĩnh lại, đợi đến khi nhịp tim dần ổn định, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Tang Giản Nghi nhìn thấy hành động đó, hoảng sợ không thốt nên lời. Nhưng lúc này, Sầm Nguyễn chẳng còn bận tâm gì nữa, chỉ nói vội vài câu rằng cậu có việc gấp rồi vội vàng rời đi.
Hiện tại! Ngay lập tức! Cậu muốn gặp Tần Viễn Hành!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]