Editor: Sứa Không Não
Căn phòng chìm trong im lặng, Sầm Nguyễn ngẩng đầu, mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt, tâm trí cậu trôi xa, như đang cố gắng hiểu xem lời nói vừa rồi của hắn rốt cuộc có ý nghĩa gì. Không biết nghĩ đến điều gì, từ cổ đến má cậu bắt đầu đỏ lên.
Cử chỉ và vẻ mặt của cậu có chút lúng túng, đầy bất an.
Cậu cảm thấy dường như có gì đó không đúng từ người anh này...
Chẳng lẽ nào… anh trai lại có loại cảm xúc đó với cậu?
Chỉ mới nghĩ đến thế thôi, đôi mắt tròn to long lanh như hạt nho đen của Sầm Nguyễn đã lộ vẻ hoang mang, trong ánh mắt ngây thơ lấp lánh sự ngượng ngùng, e thẹn vô cùng rõ rệt.
Cậu lắp bắp mãi, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, như thể đã bị sốc.
Sầm Nguyễn cố gắng dập tắt ý nghĩ điên rồ trong lòng, dùng lý trí tự nhủ và thuyết phục bản thân: không thể nào, không thể nào, không thể nào!!
Nhưng ngay khi gặp lại đôi mắt đen sâu thẳm của Tần Viễn Hành, mọi cố gắng tự trấn an ấy lại tan vỡ.
Sầm Nguyễn bắt đầu bối rối, không biết phải làm gì, và đúng lúc đó, người đàn ông trước mặt đột nhiên tiến lại gần. Khoảng cách giữa hai người bây giờ chỉ còn lại vài xăng-ti-mét.
Sầm Nguyễn thậm chí có thể cảm nhận hơi nóng từ người đối diện phả nhẹ vào mặt, tạo ra cảm giác ngưa ngứa, và cả không gian như bao phủ bởi mùi hương quen thuộc ấy, khiến cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-de-duoc-gia-dinh-hao-mon-cung-chieu/3720217/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.