Editor: Sứa Không Não
Sầm Nguyễn muốn nhìn rõ thêm một chút, nhưng tiếc là giấc mộng tan biến, cậu không nhìn thấy gì nữa.
Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời tranh nhau tràn vào tầm mắt, bên cạnh cậu đã trống không, chẳng còn chút hơi ấm nào.
Cậu vừa tỉnh dậy, bác sĩ riêng đứng chờ ngoài phòng liền bước vào đo nhiệt độ, kiểm tra cơ thể cho cậu, cuối cùng mới thở phào nói: “Cậu chủ cuối cùng cũng hạ sốt rồi, mấy ngày qua thật sự làm chúng tôi sợ hết hồn.”
Sầm Nguyễn cười xin lỗi, “Đã vất vả cho mọi người rồi.”
Cậu nhìn quanh một lượt, rồi hỏi: “Anh có biết anh trai tôi đi đâu không?”
Bác sĩ đáp: “Chuyện này thì tôi biết, trời chưa sáng thì Tần thiếu đã rời đi, chắc là để xử lý một số vấn đề của công ty.”
“Ồ.” Sầm Nguyễn gật đầu, có chút thất vọng. Bác sĩ thấy vậy bèn đề nghị: “Nếu cậu thật sự nhớ ngài ấy, có thể gọi điện cho ngài ấy.”
“Tôi có thể sao?”
Cậu không phải bị giam ở đây sao, sao vẫn có thể gọi điện được?
Rõ ràng là Sầm Nguyễn hoàn toàn không nghĩ đến điều đó.
Bác sĩ chần chừ nhìn cậu, dường như đang cân nhắc xem có phải họ đã quên kiểm tra đầu cho cậu chủ nhỏ hay không, dù gì vụ tai nạn xe trước đó đúng là có làm cậu ấy bị chấn thương đầu, không thể loại trừ khả năng trí lực giảm sút.
Sầm Nguyễn không biết bác sĩ đang nghĩ gì, bèn mượn điện thoại rồi hào hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-de-duoc-gia-dinh-hao-mon-cung-chieu/3717905/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.