Chương trước
Chương sau
Editor: Sứa Không Não

Đầu óc có điểm đau.

Cơ thể cũng hình như không thể động đậy được.

Âm thanh cảnh báo của hệ thống vẫn như cũ quanh quẩn trong đầu.

[ Nguy cơ xảy ra nguy hiểm của vai chính công đã được giải trừ. Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ.]

Sầm Nguyễn mơ hồ ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy trong mắt mình đỏ sậm, thế giới quay cuồng, cậu cảm thấy cơ thể mình như đang lơ lửng trên không, linh hồn đã thoát ra khỏi cơ thể.

Nhưng giây tiếp theo, năm giác quan của cậu hoạt động trở lại, một cảm giác đau đớn nháy mắt lan ra cả cơ thể.

Đầu cậu đang chảy máu, cũng đập vào kính chắn gió, để lại một vết rách lớn trên trán. Máu từ đó chảy qua mắt, xuống má và trên cổ áo.

Trong cơn choáng vàng, cậu vô thức liếc nhìn mảnh kính vỡ, thấy phía trước có một chiếc ô tô màu đen đã bị hư hại tới 60%. Những người đó đang khập khiễng bước ra khỏi đống đổ nát.

Sầm Nguyễn: ?

Ý thức của cậu dần quay trở lại.

Phản ứng đầu tiên là nghĩ sao mấy gã đó lại may mắn đến thế! Không ai trong số họ tử vong!

Chẳng lẽ chỉ có mình cậu chết trong vụ tai nạn này rồi trở về âm phủ sao?!

Quả thực họ đã bị đâm ngã xuống dưới, nhưng vừa vặn bên dưới có một khu vực bằng phẳng, không quá cao. Vừa vặn cả hai xe đều rơi xuống đó, xem như là trong bất hạnh có vạn hạnh*, nhặt về được cái mạng.

*nôm na là “trong cái rủi có cái may”

Mấy người tựa hồ cũng không dự đoán được sẽ đột nhiên có một chiếc siêu xe cùng họ không muốn sống nữa. Bọn họ cũng chỉ là lấy tiền làm việc, cũng không muốn mất mạng ở đây.

Một người trong số họ loạng choạng bỏ đi, gã nhìn lại thảm trạng của chiếc xe Sầm Nguyễn, trong lòng hừ một tiếng.

Chiếc xe bị lật úp hoàn toàn, bị mài mòn đến mức không thể nhìn ra nguyên trạng, người bên trong còn có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề.

Xứng đáng!

Gã oán hận mắng một câu.

Nếu không phải người này đột nhiên xuất hiện, bọn họ đã sớm hoàn thành nhiệm vụ giao dịch với Trần thị. Hiện tại không chỉ không giết được hai anh em Tần gia mà còn mất xe, suýt chút nữa mất cả mạng.

Tuy nhiên, trước khi họ kịp chửi bới xong, một tiếng còi báo vang lên từ phía trên.

Họ ngẩng đầu nhìn lên đỉnh vách đá, mới phát hiện hơi đó gần như đã bị xe cảnh cảnh bao phủ, thậm chí giữa không trung còn có mấy chiếc trực thăng tới tìm kiếm cứu nạn.

Sắc mặt của chúng trở nên tái nhợt.

Không biết bằng cách nào mà có người lại tới nhanh như vậy.

Lúc Sầm Nguyễn nửa mê nửa tỉnh, dường như cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chạy về phía mình.

Ánh đèn pin nhấp nháy trong đêm tối, tiếng bước chân, tiếng xe cảnh sát, tiếng gọi thưa trộn lẫn với nhau, vang vọng dưới chân vách đá.

Đôi mắt bị đèn lóe đến có chút đau nhức, cậu vô thức tránh né, nhưng chỉ cần một động tác như vậy, miệng vết thương trên đầu tựa hồ càng nghiêm trọng hơn, sau đến độ có thể thấy cả xương cốt.(?)

Khuôn mặt cậu toàn là máu. Không chỉ trên đầu bị thương mà tim cậu cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn. Hơi thở của cậu ngắt quãng, cảm giác ngột ngạt đến mức cậu không còn nghĩ được đến việc gì khác.

Cậu đưa tay kéo cổ áo, nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì.

Mãi cho đến khi tiếng “Nguyễn Nguyễn” ngày càng gần, cậu mới khẽ mở mắt ra nhìn người đàn ông đang liên tục gọi tên mình.

Cậu thật lâu mới có thể phân biệt được là ai trong tầm mắt đang nhuốm màu đỏ, trong lòng dâng lên một tia vui mừng, hơi thở mỏng manh thốt ra hai chữ: “Anh trai…”

Nghe được câu trả lời, tảng đá trong lòng Tần Viễn Hành rơi xuống, nhưng khi nhìn thấy miệng vết thương đáng sợ trên trán thiếu niên với sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi và đau lòng.

“Đừng sợ, đừng sợ, em sẽ không sao….” Giọng nói hắn run rẩy, hoàn toàn mất đi dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.

Hắn thậm chí không dám đưa tay chạm vào Sầm Nguyễn, hơi thở cậu quá yếu ớt, không thể chịu được thêm bất cứ tác động nào.

Đôi tay cậu dính đầy máu tươi, đang gắt gao ôm lấy ngực, trên da thịt trừ bỏ màu máu đỏ đáng sợ ra, chỉ còn lại là làn da trắng nhợt nhạt.

Dưới ánh trăng, thiếu niên trở nên hư vô mờ mịt đến mức tưởng chừng như tan biến theo làn gió lạnh buốt.

Nhìn thấy đối phương đang siết chặt cổ áo, Tần Viễn Hành đưa mắt sang, muốn xem Sầm Nguyễn bị thương ở đâu, nhưng lại thấy trên xương quai xanh có một nốt ruồi.

Hắn siết chặt tay, nhanh chóng bỏ qua nó.

Trong một khắc Sầm Nguyễn nhìn thấy Tần Viễn Hành, ý thức cậu thanh tỉnh một lúc, nhưng rất nhanh lại rơi vào hỗn loạn.

Cậu mơ hồ nhớ ra bản thân biết anh trai gặp nguy hiểm nên lao tới cứu nhưng do không kịp phanh lại nên đã rơi khỏi vách đá.

Anh trai không có vấn đề gì chứ?

Nếu không có thì thật tốt.

Cậu hậu tri hậu giác nhận ra, thế này có phải là mình đã chắn tai thành công?

Vậy cuối cùng cậu đã có thể quay lại địa phủ nha.

(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên WordPress Trại Nuôi Sứa và Wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)

Cậu cảm thấy có một đôi tay đang ôm lấy mặt cậu, muốn kiểm tra xem cậu thế nào, nhưng đối phương lại không dám động, lo lắng giằng co ở giữa không trung.

Nhìn thấy người đàn ông hoảng như vậy, Sầm Nguyễn đang định an ủi hắn thì an ủi hắn thì mùi máu tanh dâng lên cổ họng, khiến cậu khó phát ra âm thanh.

Thời gian đột nhiên trôi chậm lại, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó cậu đã suy nghĩ rất nhiều.

Cậu không còn thời gian để nói những lời cuối cùng của mình, nhưng cậu cũng không còn sức để nói nữa, đành phải ép ra vài âm tiết bằng giọng thở dốc.

Tần Viễn Hành tới gần, chỉ nghe được âm thanh rất yếu ớt: “Em, em còn có thể…bảo vệ anh…”

Cậu đã làm được điều đó.

Vừa dứt lời, cơn đau từ ngực Sầm Nguyễn truyền tới gần như nuốt chửng toàn bộ ý thức của cậu, cảm giác đau đớn trên cơ thể đều bị phóng đại, cậu cảm thấy chính mình có thể sẽ thực sự chết ngay tại lúc này luôn.

Trước khi ngất đi, cậu chỉ nghe thấy có người hét tên mình, thanh âm khủng hoảng mà tuyệt vọng, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh khi bày mưu lập kế ngày trước.

Sầm Nguyễn mơ hồ tự hỏi, liệu cậu có phải đã về nhà hay không…

Cậu dường như đã nhìn thấy cha Diêm Vương của mình.

- Khách sạn VIP.

Bây giờ là mười một giờ đêm, là thời điểm náo nhiệt ở nước V. Ngoài cửa xe cộ qua lại rất đông, ánh đèn nhộn nhịp của chốn đô thị phông hoa phác họa lên một khung cảnh thật đẹp.

Kỳ lão mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi và thoải mái, ngồi trên ghế trên ban công nhỏ uống trà trong khi nghe trợ lý Âu đang báo cáo công việc ngày hôm nay.

“Việc điều tra thế nào rồi?”

“Không phát hiện gì cả, đối phương làm việc này rất thận trọng, không để lại manh mối gì, phải mất một thời gian mới có thể tìm ra.”

Kỳ lão khẽ lắc đầu, nếp nhăn ở khóe mắt rất rõ ràng, dấu vết thời gian hiện rõ trên gương mặt, trải qua mười mấy năm, ông cũng đã già rồi, chung quy vẫn không thể toàn tâm toàn ý vào công việc như ngày trước.

Lẽ ra ông nên vui mừng khi được gặp lại thiếu niên tối nay, nhưng không hiểu sao hiện tại ông lại cảm thấy trống trải và buồn bã, chỉ có trợ lý Âu ở bên cạnh ông nhiều năm như vậy, còn những người khác cũng đã đường ai nấy đi, hoặc là bị người tính kế lừa đến mức mất mạng, nhà tan cửa nát.

Vòng đi vòng lại mấy thập niên qua, trừ bỏ con trai cùng con dâu của ông, liền không còn ai khác có thể ở chung.

Bây giờ lại có thêm một Sầm Nguyễn.

- Có thể cậu chính là đứa cháu trai chưa qua đời của ông.

Ông nhắm mắt lại, nói: “Tiếp tục tra, tra được chân tướng mới thôi.”

“Tôi phải biết mối quan hệ giữa Tần gia và vụ hỏa hoạn mười năm trước.”

Trợ lý Âu mấp máy môi, ngập ngừng không nói, cuối cùng gật đầu. “Nhân tiện thì, tiên sinh, tối nay ngài còn muốn sử dụng dụng cụ đó không?”

“Không cần, để cậu ấy nghỉ ngơi một chút đi, dù sao hôm nay cũng mệt mỏi rồi.”

Trợ lý Âu bối rối, hắn không hiểu “cậu ấy” là ai và có liên quan gì đến việc tái tạo giấc mơ. Hắn đang định hỏi thì điện thoại trong phòng reo lên, hắn cầm lên, đưa nó cho Kỳ lão.

Trên màn hình xuất hiện một cái biệt danh – – “Vợ của đứa con trai ngốc.”

Là Tang Giản Nghi.

Cuộc gọi video được kết nối, một người phụ nữ với khuôn mặt hiền lành xuất hiện trước màn hình. Tuy khuôn mặt cô có chút ốm yếu nhưng không thể ngăn được khí chất ưu tú từ trong toát ra ngoài.

Cô hàn huyên vài câu, tiếp theo lại hỏi: “Ba, con nghe nói ba đến V quốc. Ở đó có an toàn không?”

Mối quan hệ trong Kỳ gia khá hòa thuận, ngày thường cũng có gửi video hay gì đó, nhưng lần này chờ mãi mà không thấy. Kỳ lão cho cô nhìn thoáng qua toàn cảnh xung quanh khách sạn, thấy Tang Giản Nghi nhẹ nhàng thở ra, ông mới nói: “Làm sao vậy, ba ở bên này còn rất tốt.”

Đối phương lắc đầu, thanh âm có chút trống rỗng, lo lắng nói: “Đêm nay tim con đập có chút nhanh, mí mắt còn hơi giật, con có dự cảm không lành, sợ ba ở bên này xảy ra chuyện gì, cho nên mới gọi cho ba.”

Kể từ khi suýt bị kẻ thù hại chết mười năm trước, cô ngày càng cảnh giác và đa nghi hơn. Hơn nữa, cô còn bị kích động sau cái chết của con mình, trạng thái thái tinh thần xảy ra vấn đề, thỉnh thoảng lại xảy ra rối loạn tâm thần, đến lúc này vẫn chưa thể khá hơn.

Nói tới đây, Kỳ lão không khỏi biểu tình nhu hòa: “Đúng rồi, hôm nay ba tìm được một đứa bé, nó cùng…”

Lời còn chưa nói xong ông chợt ngừng lại, hiện tại ông còn chưa điều tra được chân tướng, trước hết vẫn là đừng nói cho Tang Giản Nghi về sự tình của Sầm Nguyễn.

Hơn nữa lấy trạng thái tinh thần hiện tại của Tang Giản Nghi, không thể đảm bảo được liệu cô có thể sẽ làm ra hành động điên cuồng gì.

Kỳ lão kịp thời rút lại lời vừa nói, giọng điệu thoải mái, vờ như không có chuyện gì: “Là một đứa trẻ rất đáng yêu, rất thú vị, có thời gian ba sẽ dẫn nó tới gặp con, con nhất định sẽ thích cậu bé.”

Nghe ông nói một cách tự tin như vậy, Tang Giản Nghi mới thấy hứng thú, tâm trạng căng thẳng của cô cũng thoải mái hơn một chút, mỉm cười hỏi: “Là ai nha, đứa trẻ đáng yêu? Chắc là tiểu hài tử ngoan ngoãn tầm năm, sáu tuổi đi?”

Một câu nghi vấn đơn giản như vậy, lại làm Kỳ lão cảm thấy có chút chua xót.

Nhắc đến đáng yêu, nhắc đến trẻ con, điều đầu tiên nghĩ đến chính là một đứa trẻ ngoan ngoãn tầm năm, sáu tuổi.

Tề Nguyễn cũng là chết khi ở tầm năm, sáu tuổi đó.

Ngay cả bản thân cô cũng không ý thức được với phản ứng từ tiền thức này.

Nhưng Kỳ lão nhận ra điều đó.

Ông lảng tránh chủ đề: “Không phải, là một thiếu niên, lúc trước từng tiếp xúc qua. Hôm nay mới gặp lại cậu ấy ở hội nghị.”

Nói đến đây, dường như Tang Giản Nghi đã nghe được điều gì đó, cô hỏi: “Cậu ấy có phải là thiếu niên mà ba muốn nhận làm cháu trai không?”

Kỳ lão nghe vậy có vẻ xấu hổ:”Việc này mà con cũng biết.”

“Con có nghe nói qua.” Tang Giản Nghi ôn nhu mỉm cười, “Thiếu niên kia đồng ý sao?”

“Cậu ấy hơi ngây ngốc, còn chưa biết chuyện này…” Kỳ lão bất đắc dĩ lắc đầu, “Ba cho cậu bé hai chi nhánh của công ty.”

Nghe vậy, Tang Giản Nghi hơi ngạc nhiên, cô đương nhiên biết tính tình Kỳ lão như thế nào, có thể đến mức muốn chuyển nhượng chi nhánh công ty, chắc hẳn ông thực sự thích thiếu niên kia, hơn nữa cũng thực sự muốn thiếu niên kia trở thành người nhà Kỳ gia.

Cô thực sự muốn tận mắt nhìn thấy thiếu niên ấy, xem rốt cuộc cậu bé đó có mị lực như thế nào.

Kỳ Trăn tuy rằng là con trai độc nhất của Kỳ gia, nhưng chưa bao giờ muốn dựa vào thế lực của Kỳ gia. Từ trước đến nay đều là tự mình gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đầu tiên là ở B quốc, sau đó lại đến A quốc. Cho nên khi nghe đến việc muốn chuyển nhượng tài sản, Tang Giản Nghi cũng không có phản ứng gì nhiều.

Kỳ lão mỉm cười.

Đã muộn như vậy rồi, tiểu tử kia chắc là đã biết ông chính là Kỳ lão trong miệng cậu đi, đáng tiếc ông không được nhìn tận mắt phản ứng của cậu.

Ông hơi tiếc nuối lắc đầu, phảng phất như bỏ lỡ một hạng mục trăm triệu nào đó.

Hai người lại đơn giản trò chuyện một lúc, sau đó liền kết thúc cuộc gọi video.

(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên WordPress Trại Nuôi Sứa và Wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)

Tang Giản Nghi tim đập nhanh như cũ vẫn không có chuyển biến tốt đẹp. Cô ngơ ngác nhìn không trung phát ngốc, cho đến khi có một bóng người đến gần, gọi hai lần cô mới ý thức được.

“Dì, bệnh của người lại phát tác sao?”

Một thiếu niên khoác lên mình bộ âu phục đắt tiền với vẻ mặt lo lắng, hỏi.

Tang Giản Nghi lắc đầu, hạ giọng: “Dì chỉ là nhớ Nguyễn Nguyễn.”

Sắc mặt thiếu niên cứng đờ, đáy mặt hiện lên một tia không kiên nhẫn cùng ghen ghét, nhưng thực mau liền giấu đi, vẻ mặt ấm áp mang ý cười: “Hoa ở Bắc viện đang nở rộ, cháu dẫn dì đi xem.”

Có sự chênh lệch về múi giờ, ở A quốc hiện tại vẫn đang là giữa ban ngày.

Sắc mặt Tang Giản Nghi nhu hòa một chút, “Không cần đâu, Cảnh Niệm, dì rất nhanh sẽ tốt thôi, cháu cứ lo việc học hành trước đi đã.”

“Vâng.” Tang Cảnh Niệm xoay người rời đi với vẻ mặt lo lắng, đến khi quay trở lại phòng, biểu tình của hắn đã hoàn toàn tối sầm.

Lại là Tề Nguyễn, lại là nghĩ đến Tề Nguyễn.

Nhiều năm như vậy mà vẫn còn có thể nhớ đến, may mắn người này đã chết, bằng không hắn nhất định phải giết chết cậu ta.

Hắn nhìn tờ đơn đăng ký xin đi du học trên màn hình máy tính, khóe miệng nâng lên ý cười, thực mau hắn liền có thể đến B quốc du học.

Chẳng bao lâu nữa hắn có thể gặp lại Viễn Hành ca ca.

Tang Cảnh Niệm.

Nếu Sầm Nguyễn có mặt ngay lúc này, nhất định cậu sẽ biết đây chính là tên của vai chính thụ trong nguyên tác.

Mà cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, vì bị các loại nhân tố khác nhau ảnh hưởng, đã lặng yên không một tiếng động mà mở ra.______________________Hiện tại đã có chương 27, các bạn truy cập WordPress Trại Nuôi Sứa để đọc nha. ☞Link: https://dammy684652508.wordpress.com/

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.