Không khí ở trong phòng trở nên kì lạ.
Sầm Nguyễn như sắp khóc, thận trọng hỏi: "Anh ơi, buông em ra được không ạ."
Vừa gọi hắn là anh trai, Tần Viễn Hành trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ, chợt nghĩ tới thiếu niên trong mộng không nhìn thấy mặt, liền gọi hắn là anh trai.
Hắn đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút nghẹn lại, trong đầu không khỏi nhớ tới mấy cảnh tượng vừa rồi.
Tần Viễn Hành trong mắt cảm xúc càng ngày càng sâu, lông mày nhíu lại, nhìn chằm chằm Sầm Nguyễn một lát.
Sầm Nguyễn sau khi bị nhìn chằm chằm, cảm thấy vô cùng áy náy, thấy đối phương vẫn im lặng, liền muốn vươn tay gỡ tay Tần Viễn Hành ra khỏi thắt lưng mình.
Khi chạm vào cậu, Tần Viễn Hành dường như nhận ra điều gì đó, sau đó chậm rãi thu tay lại.
"Tại sao cậu lại ở đây?"
Giọng điệu bình tĩnh, không có bất kỳ dao động cảm xúc nào, giống như phong cách xa cách thường ngày của Tần Viễn Hành.
Sầm Nguyễn theo bản năng chọc ngón tay vào trong chăn, điên cuồng suy nghĩ biện pháp đối phó.
Ahhhhhh tại sao cậu lại phải đối mặt với chuyện này!!
Liệu có thuyết phục không nếu nói cậu mộng du rồi tới đây?!
Ba người ngoài cửa dường như nhận ra điều gì đó.
Nguyên lai Viễn Hành thiếu gia không biết chuyện này, như vậy tối hôm qua là Sầm Nguyễn tiểu thiếu gia bá vương ngạnh thượng cung sao?!
Lại lần nữa đổi mới quan niệm:)
Tần phu nhân đi vào phòng trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-de-duoc-gia-dinh-hao-mon-cung-chieu/3175025/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.