Trang Yến đến nhận lỗi với Proust, đồng thời bổ túc huấn luyện buổi sáng, lúc này trên mặt Proust mới hiện lên nụ cười. Mỗi lần vị huấn luyện viên truyền kỳ nước ngoài này nổi giận là lại giống như một con sư tử phẫn nộ, gầm thét vang dội cả tòa trang viên, lần đầu tiên Trang Yến tiếp xúc với tiếng rống của huấn luyện viên, chân lảo đảo một bước, suýt thì ngã thẳng xuống đất. Trang Yến kết thúc huấn luyện vào buổi trưa, cậu tưởng rằng Trình Lập Tuyết đã rời đi, nhưng không ngờ, khi cậu bước đến vườn hoa, lại thấy chòi hóng mát chỉ còn riêng hai người Tần Nhược Thủy và Trình Lập Tuyết. Tần quản gia đâu? Tần quản gia đi nơi nào rồi? Chú ấy cứ yên tâm để Tần tiên sinh dung mạo như hoa yếu ớt bệnh tật gọn gàng đáng yêu ở lại đây một mình à? Nhỡ Trình Lập Tuyết bộc phát tính háo sắc giở trò với Tần tiên sinh thì làm sao bây giờ! Có phải Tần quản gia hơi mất cảnh giác quá rồi không. Trang Yến đi về phía trước hai bước, thấy Tần Nhược Thủy và Trình Lập Tuyết vừa nói vừa cười, tên Trình Lập Tuyết kia nhìn cái là biết không có gì tốt đẹp, chắc chắn có ý đồ gây rối Tần tiên sinh! Sao Tần quản gia có thể không lo lắng chút nào được chứ. Trình Lập Tuyết đang kể chuyện vui trong nhà, xưa nay cậu ta tự coi như hài hước, mà vô cùng kiên nhẫn, để thấy được Tần Nhược Thủy đã từng có lúc không ngần ngại đi theo đám người tô vẽ vảy cá, chỉ mong có một ngày có thể khiến Tần Nhược Thủy rung động. Khi đó cậu ta cười nhạo Văn Vũ Thuấn, nhưng cậu ta cũng hiểu trên thực tế tâm tư của cậu ta với Tần tiên sinh cũng không hề khác biệt, chỉ là cậu ta biết nhẫn nhịn hơn Văn Vũ Thuấn một chút, biết giả bộ hơn chút nữa mà thôi. Cậu ta có thể kiểm soát bản thân, từ tối qua hơi nóng nảy quá độ, miệng nhanh hơn não, đắc tội Tần quản gia, còn lúc khác trước mặt Tần Nhược Thủy cậu ta không hề có chút biểu hiện khác thường nào. Trình Lập Tuyết thu được kinh nghiệm đắt giá trên người những kẻ từng theo đuổi Tần Nhược Thủy, đó chính là nếu để Tần Nhược Thủy biết được tâm tư của mình, chắc chắn cậu ta sẽ bị Tần Nhược Thủy gạt sang một bên, sau này gặp mặt sẽ muôn trùng trắc trở. Nếu nói Trình Lập Tuyết yêu Tần Nhược Thủy sâu đậm thì là điều vô căn cứ, cảm xúc của cậu ta dành cho Tần Nhược Thủy nhiều nhất chỉ là sự đam mê cái đẹp, ngoài ra còn là sự thỏa mãn tâm lý nam tử hán. Ngoại hình Tần Nhược Thủy quá hấp dẫn, còn là kiểu hình càng nhìn càng thấy đẹp, những mỹ nhân trăm năm khó gặp trong giới giải trí, so với Tần Nhược Thủy vẫn kém mấy phần, ngoại hình hắn đã đẹp thì thôi, đây khí chất cũng đặc biệt ăn khớp với sở thích nào đó của Trình Lập Tuyết, vừa huyền bí vừa chín chắn, có thể chinh phục một mỹ nhân như vậy, quãng đời còn lại cậu ta nằm mơ cũng có thể cười tỉnh. Tuy nhiên Trình Lập Tuyết biết mình cần từ từ lên kế hoạch, thế nên trưa nay cậu ta cũng không làm chuyện gì quá phận, chỉ là tán gẫu mấy chuyện thi thú, nhưng Tần Nhược Thủy vẫn cứ không tỏ vẻ gì làm hào hứng cho cam, để phòng ngừa mình bị Tần Nhược Thủy đột nhiên cho người tiễn khách, Trình Lập Tuyết còn phải xen lẫn vài vấn đề hợp tác giữa những mẩu chuyện phiếm. Kỹ năng tám chuyện của Trình Lập Tuyết có cao ngút đến đâu, thì suy cho cùng cậu ta cũng không phải người Tần Nhược Thủy thích, Trang Yến vừa đi, cậu ta chưa nói được hai câu Tần Nhược Thủy đã bắt đầu thấy phiền, chẳng qua là trình độ xem mặt đoán ý của cậu Trình đây thật là hơi tệ, Tần Nhược Thủy cho rằng thái độ của mình đã đủ rõ ràng, thế nhưng cậu Tần này vẫn mặt dày ở lại. Tần Nhược Thủy khép mi, nhìn tách trà cách đấy không xa, Tần quản gia nói cần đi xử lý chút vấn đề thợ thủ công phía sân sau, thời gian rời đi này của ông ta không khỏi quá dài rồi đi. Trình Lập Tuyết chờ thật lâu cũng không thấy Tần Nhược Thủy mở miệng giữ mình ở lại, xem ra tạm thời Tần tiên sinh không hề có hứng thú với mình, cậu ta biết thế nào là chừng mực, hôm nay cũng không phải không có thu hoạch gì, ít nhất xem ra, dường như Trang Yến cũng không đáng sợ như cậu ta tưởng tượng, quan hệ giữa cậu ta và Tần Nhược Thủy cũng không thân mật như trong truyền thuyết. Trình Lập Tuyết hơi hơi vững lòng, sau đó cậu ta vừa quay đầu đã nhìn thấy Trang Yến bước lại gần cách đấy không xa. Cậu ta nói với Tần Nhược Thủy: "Quản gia Tiểu Trang đến rồi." Tần Nhược Thủy nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Yến một cái rồi nhanh chóng dời mắt, xem ra cũng không quan tâm Trang Yến mấy, nhưng còn chưa chờ cho Trình Lập Tuyết vui vẻ, cậu ta đã thấy khóe miệng Tần Nhược Thủy giương lên một độ cong nho nhỏ. Con ngươi cậu ta co lại, vừa rồi cậu ta nói nhiều như vậy, tuy rằng thi thoảng trên mặt Tần Nhược Thủy cũng thoáng lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười kia trông giả dối cực kỳ, bây giờ vừa nghe Trang Yến đến đã lập tức cười lên, ý cười ngập đầy ánh mắt, nếu nói giữa hai người này không có chuyện, bố thằng nào tin được! Tần Nhược Thủy hờ hững mở miệng: "Không còn sớm nữa, cậu Trình nên về nhà đi thôi." Tần Nhược Thủy đã có lời, Trình Lập Tuyết không thể ì ra đây gây chướng mắt người ta, dù cậu ta rất muốn nhìn xem sau khi Trang Yến tới, Trang Yến và Tần Nhược Thủy có thể phát sinh chuyện gì. "Được, vậy tôi xin đi trước." Tần Nhược Thủy ừ một tiếng, gọi vệ sĩ cách đấy không xa tiễn Trình Lập Tuyết rời đi. Mình cống hiến thời gian dài như vậy trước mặt Tần Nhược Thủy, mà vẫn kém hơn một cái tên Trang Yến, Trình Lập Tuyết phẫn nộ trong lòng, lúc nói ra lời không khỏi chứa chan ý mỉa mai: "Tình cảm giữa quản gia Tiểu Trang nhà các anh và Tần tiên sinh đúng là tốt thật." Vệ sĩ Bính hoàn toàn không nghe ra oán giận trong lời Trình Lập Tuyết, còn rất chi là tự hào mà trả lời: "Đương nhiên." Trình Lập Tuyết: "..." Trang Yến nhìn chằm chằm bóng lưng Trình Lập Tuyết rời đi một hồi, đoạn quay đầu bước tới bên người Tần Nhược Thủy, dò hỏi: "Tiên sinh, ngài Trình kia là ai vậy?" Trang Yến vừa dứt lời, đã ý thức được lời mình nói ra nghe sặc mùi ghen tỵ, cậu khẽ cau mày, chỉ mong tiên sinh không đánh hơi được mùi chua trong câu hỏi của mình. Ngài Trình kia có quan hệ gì với Tần Nhược Thủy, thật ra không hề có bất kỳ mối tương quan nào với quản gia như cậu. Tần Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn vẻ mặt xoắn quẩy của Trang Yến, hỏi cậu: "Cậu sao thế?" Trang Yến lắc đầu: "Không sao." Chẳng sao hết. Tần Nhược Thủy không nghĩ nhiều, hắn ngoắc ngoắc tay với Trang Yến: "Lại đây." Bảo lại là lại, anh ta tưởng mình là ai? Kết quả một giây sau Trang Yến đã cất bước tiến tới bên người Tần Nhược Thủy, Tần Nhược Thủy nhấc tay, đặt lên bụng Trang Yến, hơi cúi đầu giống như đang cảm ứng thứ gì. Cảnh tượng này thật dịu dàng và đầm ấm biết bao, nhưng ai mà ngờ được, Tần Nhược Thủy là đang kiểm tra tình trạng phát triển của thai nhi trong bụng giúp cậu được đây? Sao trước không biết Tần tiên sinh còn có ngón nghề này? Nhiệt độ từ lòng bàn tay Tần Nhược Thủy xuyên qua lớp vải mỏng truyền lên da Trang Yến, dường như trứng cá trong bụng cũng cảm nhận được hơi thở của Tần Nhược Thủy, nhảy nhảy hai cái, có vẻ rất vui mừng. Trang Yến bỗng cảm thấy có chút ngượng ngùng, gò má từ từ ửng đỏ, cúi đầu ngắm gạch dưới chân. Một lát sau, Tần Nhược Thủy thu tay về, nói với Trang Yến: "Hơn một tháng nữa là có thể ra ngoài rồi, cậu không cần lo lắng, cứ sinh hoạt bình thường là được." Sinh mệnh của người cá rất mạnh, cậu quần nhau với Ngô Liên Thủy hăng say trên võ đài, vậy mà trứng cá không hề chịu dù chỉ là một chút thương tổn, đến X quang cũng không thể nào xuyên thấu. Trang Yến âm thầm bật ngón tay cái với nhãi con của mình, cậu hỏi Tần Nhược Thủy: "Có phải sinh ra là phá vỏ được không?" Hẳn là chiếc vỏ này tương đối cứng cáp, không biết cá nhỏ có thể đội ra hay không. "Nếu hoàn cảnh thuận lợi, chừng một tuần là được." Năm xưa Tần Nhược Thủy tương đối bi thảm, mẹ hắn đẻ hắn xong cũng bị tiêu diệt cùng tộc người cá, hắn một mình một quả trứng nằm lẻ loi dưới đáy biển, tận nhiều năm sau mới tích đủ năng lượng, phá vỏ chui ra. Tuy nhiên đây đều là chuyện xưa, không cần nhắc lại. Trang Yến thoáng yên tâm, thái độ bình tĩnh của Tần Nhược Thủy cho cậu sự tự tin rất lớn, sẽ có rất nhiều thời điểm cậu ngồi nghĩ lại, nếu cậu không gặp được Tần Nhược Thủy, thì số phận đứa bé trong bụng cậu sẽ đi về đâu. Hoặc là cậu sẽ coi thành sỏi thận hay khối u mà trực tiếp phẫu thuật cắt bỏ, hoặc là đợi một ngày trực tiếp xả ra trong nhà vệ sinh. Huyết thống đúng là thứ gì đó rất kỳ diệu, khi mới biết mình có con, Trang Yến luống cuống tay chân, thậm chí không biết có nên giữ đứa bé lại hay không, mà bây giờ cậu đã hoàn toàn thay đổi thái độ, mặc dù giáo dục đứa bé trong tương lai vẫn là một vấn đề nhức nhối, nhưng xét trên nhiều phương diện, cậu thật sự rất mong đợi sự chào đời của nhóc con này. Mấy ngày này cậu còn xem phim hoạt hình người cá nhỏ, hình như trứng cá trong bụng còn nghe hiểu được, lúc hết phim đều sẽ nhảy nhảy trong bụng cậu một chút, nhắc cậu chuyển tiếp bộ phim khác nữa. ... Sau khi trở về nhà Trình Lập Tuyết hất văng một loạt đồ sứ, khả năng là bị Trang Yến kích thích, vắt hết óc nghĩ cách giành lại Tần Nhược Thủy từ tay Trang Yến, nhưng cậu ta và Tần Nhược Thủy không thân không thiết, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra cách thó chân vào. Thừa dịp Trang Yến về nhà thăm ông Trang, cậu ta cản đường Trang Yến, giống như bà mẹ hung dữ trong phim truyền hình, vứt cho Trang Yến một tấm séc, bảo cậu rời khỏi Tần Nhược Thủy. Trang Yến: "..." Cậu Trình đây nhìn cũng không ngu lắm, sao hôm nay lại giở chứng? Trình Lập Tuyết nhìn Trang Yến, khinh bỉ mà mở miệng: "Chê ít? Cậu muốn bao nhiêu?" Trang Yến nhìn tờ séc trong tay đối phương, quả thực chẳng hiểu trong đầu cậu ta chứa đất gì, cậu hỏi: "Cậu Trình, rốt cuộc cậu có ý gì?" "Không có ý gì, chỉ là không thích cậu ở bên cạnh Tần Nhược Thủy." Trang Yến mơ hồ hiểu ra, cậu khẽ nghiêng người tựa vào bức tượng đằng sau, nhíu mày, giọng nói ẩn chứa khiêu khích: "Cậu không thích thì có tác dụng à?" Trình Lập Tuyết bị câu này của Trang Yến châm lửa lòng, nếu không phải cố kỵ Trang Yến là một tay đấm quyền anh, mình đánh không lại, thì bây giờ cậu ta đã vung một đòn lên mặt Trang Yến. "Rốt cuộc cậu muốn gì mới chịu rời khỏi Tần Nhược Thủy?" Trang Yến nhếch mép thành một nụ cười nhạt, nói với Trình Lập Tuyết: "Cậu Trình, cậu hỏi câu này không hợp lý lắm, tôi đang ở bên cạnh Tần tiên sinh rất tốt, tại sao tôi phải rời đi?" "Cậu thích Tần Nhược Thủy?" Trang Yến không đáp. "Tần Nhược Thủy biết không?" Trình Lập Tuyết lại hỏi. Trang Yến vẫn không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn xem Trình Lập Tuyết có thể tung ra chiêu gì. "Cậu cũng không dám cho anh ấy biết phải không?" Trình Lập Tuyết nhìn Trang Yến, "Chênh lệch giữa cậu và Tần Nhược Thủy quá lớn, căn bản không có khả năng, khăng khăng ở bên cạnh anh ấy chỉ đau càng thêm đau, chẳng bằng rời đi sớm, nếu cậu cần công việc, tôi cũng có thể cung cấp cho cậu, tiền lương tính theo mức ở nhà họ Tần." "Khỏi cần, dù tôi và Tần tiên sinh không có khả năng, cũng không thấy cậu Trình đây có thể luồn vào khoảng trống này." Trình Lập Tuyết bị Trang Yến chọc tức muốn té ngửa, cậu ta đáp: "Có thể hay không, tôi tự có bản lĩnh của mình." Nói xong, cậu ta xoay người rời đi. Trang Yến nhìn chằm chằm Trình Lập Tuyết một hồi, lắc đầu một cái, tặc lưỡi một tiếng, có thể thấy người có tiền dính vào yêu đương cũng sẽ biến thành kẻ ngu ngốc. Một lúc sau cậu đi dọc đường theo đường xe chạy đến bến xe, cậu vốn định thăm ông Trang xong sẽ về thẳng nhà họ Tần, bây giờ không biết nghĩ thế nào lại đột nhiên chưa về vội, mà gọi điện rủ Vương Thừa Tông, Chu Phi và Bao Tử đến. Do lần trước Tần quản gia đã nói không nên đến quán bar, cho nên lần này bọn họ bọn họ lựa chọn quán lẩu, giờ đang là giữa hè, lẩu còn chưa ăn được hai miếng, người đã ứa đầy mồ hôi, Trang Yến uống nước mơ chua, bắt đầu nói nhảm, chỉ bọn họ mà phát biểu: "Mấy ông cũng sắp làm chú đến nơi rồi, mau chuẩn bị sẵn lì xì cho con tôi đi." Vương Thừa Tông, Chu Phi, Bao Tử: "..." Trẻ con đâu ra vậy? Kiểu gì mà chưa uống rượu đã bắt đầu say. Vương Thừa Tông biết quan hệ giữa Trang Yến và Tần Nhược Thủy có chút mờ ám, thế nên nghe đối phương nói vậy thì rất tò mò, liền truy hỏi: "Cậu có con?" Có thì có, nhưng nếu đứa bé này nhất định phải mọc thêm cái đuôi, vậy thì quá nửa không thể gặp mặt người khác. Trang Yến khẽ thở dài, rất chi là khổ não, không biết nói sao, khả năng cao lì xì cũng không thể tới tay, nghĩ đến đây, Trang Yến không khỏi lại rót cho mình một cốc nước mơ chua nữa. Cậu bảo Trình Lập Tuyết dính bẫy tình yêu là như đồ đần, tính ra mình cũng chẳng khá khẩm hơn là bao nhiêu. Thật ra có lúc Trang Yến cảm thấy tương lai bất luận mình và Tần Nhược Thủy ra thế nào cũng được, chỉ cần ở bên cạnh Tần Nhược Thủy đã tốt lắm rồi, nhưng hôm nay Trình Lập Tuyết nói ra những lời ấy, cậu nhận ra mình vẫn tham lam, cậu còn trẻ, cậu muốn yêu đương. Cậu thật sự rất thích Tần Nhược Thủy, dâng đai vô địch của mình cho Tần Nhược Thủy, mặc dù ngoài miệng nói là bày tỏ lòng cảm ơn, nhưng lòng nghĩ ra sao cậu đều hiểu rõ. Đưa đai vô địch cho Tần Nhược Thủy, đã là chuyện ở cảnh giới cao nhất cậu có thể làm được. Lời của Trình Lập Tuyết in dấu trong lòng Trang Yến, cậu phải nghĩ kỹ quan hệ giữa mình và Tần Nhược Thủy, nếu cậu tỏ tình với Tần Nhược Thủy, Tần Nhược Thủy có thể tiếp nhận đứa bé này không? Khi tách ra khỏi hội Vương Thừa Tông, Vương Thừa Tông bá vai bá cổ Trang Yến, đau lòng đau óc nói: "Người anh em, tớ dặn cậu bao lần rồi, lúc lái xe nhất định phải thắt dây an toàn, sao cậu lại không để vào bụng cơ chứ?" Trang Yến thở dài thườn thượt, cái này cũng không thể trách cậu, khi ấy chẳng phải là điều kiện không cho phép à? Cậu nào có thể hô biến ra bao an toàn dưới đáy đại dương, hơn nữa ai ngờ được cậu có thể mang thai đâu. Mọi người nói xem, chuyện này có hoang đường hay không! Khi rời khỏi quán lẩu trời đã chạng vạng, Trang Yến đi trên phố ẩm thực, định mua ít đồ về ăn đêm, từ khi có con hình như cậu ham ăn hơn một chút. Trang Yến chìm vào mạch suy nghĩ riêng mình, không để ý phía đối diện có một cô gái bước tới, lúc cô gái đi ngang qua Trang Yến đột nhiên quay đầu, định hôn Trang Yến, may là tốc độ phản xạ của Trang Yến nhanh lẹ, mới có thể thoát được một kiếp. Ngẩng đầu lần nữa, Trang Yến phát hiện cách đó không xa có máy ảnh, một đoàn đội đang chụp hình quay video. Cậu nhíu mày, cực kỳ không ưa hình thức này, nhưng đối phương lại là một cô gái, cậu nhẫn nhịn không nói năng gì. Cô gái còn định tiến lên hỏi han đôi câu, kết quả thấy sắc mặt âm u của Trang Yến, lại ngượng ngùng lùi về sau. Bên này Trang Yến vừa gặp chuyện ngoài ý muốn, thì bên kia đã có người đưa hình đến tay Tần Nhược Thủy, góc độ bức ảnh rất ngon lành, cô gái dán môi bên tai Trang Yến, mà Trang Yến thì khẽ cúi đầu, dường như đang lắng nghe đối phương rủ rỉ, Kim Đồng Ngọc Nữ, nhìn rất xứng đôi. Xứng cụ! Tần Nhược Thủy nhận ra, từ khi Trang Yến đến nhà họ Tần, số lần chửi bậy của mình tăng lên như gió. Bức ảnh này khiến Tần Nhược Thủy ôm một bụng lửa giận, cơm tối cũng không ăn, Trang Yến vừa mới trở về đã bị Tần Nhược Thủy gọi tới tầng ba, mới bước vào cửa đã nghe Tần Nhược Thủy hỏi mình: "Hôm nay cậu đi đâu?" Trong thoáng chốc, Trang Yến sinh ra một loại ảo giác kỳ dị mình là ông chồng lêu lổng bên ngoài đang bị vợ tra hỏi. "Đi ăn lẩu." "Đây là cái gì?" Tần Nhược Thủy giơ ảnh cho Trang Yến xem, "Đi ăn lẩu với cô gái nhà người ta?" Trang Yến chửi thầm trong bụng, tiểu nhân nào đã gửi hình cho Tần Nhược Thủy, xem ra cô gái kia không phải tình cờ gặp được mình. Cái tên Trình Lập Tuyết chợt lóe lên trong đầu Trang Yến. "Tại sao không trả lời?" Tần Nhược Thủy hỏi cậu, "Rốt cuộc là thế nào?" "Tôi không biết cô ấy, chỉ gặp phải trên đường, cô ấy đột nhiên hôn tới." "Tại sao không tránh?" "Tránh rồi, đây là do góc độ, không hề hôn trúng." Lúc này Tần Nhược Thủy mới coi như thoáng hài lòng, nhưng nhìn hình ảnh hai người trên ảnh tâm tình vẫn nát bét như cũ. Hắn để Trang Yến rời đi, Trang Yến ra khỏi phòng Tần Nhược Thủy, nghĩ bụng bộ dạng nóng nảy vừa rồi của Tần Nhược Thủy còn rất đáng yêu, Tần tiên sinh là đang ghen phải không? Cậu không nhịn được cười một tiếng, tiếng cười này hiển nhiên không thoát khỏi tai Tần Nhược Thủy, không biết tại sao nhân loại này lại bật cười, sắc mặt Tần Nhược Thủy trầm thoắt xuống. Từ sau khi Trang Yến đến nhà họ Tần, đây không phải lần đầu tiên gặp chuyện này, toàn là mình nghẹn một bụng lửa giận, xưa nay chỉ có Tần Nhược Thủy xử lý người khác, chưa có kẻ nào dám làm hắn nén giận. Chỉ có một mình Trang Yến. Đã câu dẫn mình nửa đường, còn chạy khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, tuy rằng Tần Nhược Thủy vẫn đang chờ Trang Yến đẻ trứng xong rồi lập mưu tiếp, nhưng hôm nay bị Trang Yến thọc cho một dao, vẫn không nhịn được sinh ra những tâm tư khác. Hắn không kịp chờ đợi muốn nghe Trang Yến thừa nhận tình cảm của bản thân. Trước giờ hắn ở vị trí được theo đuổi, không phải là không biết dùng mánh khóe, chỉ là lười sử dụng, cho rằng sớm muộn gì Trang Yến cũng sẽ nói ra trước hắn một bước. Hôm nay xem ra, không đợi Trang Yến mở miệng mình đã bị tức chết, đã vậy phải gây sức ép một chút, khiến đối phương cũng biết mùi vị ghen tuông. Thế nên, liên tục mấy ngày tiếp theo Trang Yến phát hiện hình như Tần Nhược Thủy không thèm để ý đến mình, lúc nói chuyện cũng hờ hờ hững hững, khiến Trang Yến một mực suy nghĩ có phải mình đã làm sai điều gì hay không. Khi tập luyện thì còn tốt, không có thời gian nghĩ ngợi không đâu, nhưng một khi rảnh rỗi là Trang Yến lại đa sầu đa cảm, lo lắng không biết rốt cuộc mấy ngày này Tần Nhược Thủy thế nào, thái độ ngày càng lạnh nhạt, giờ đứng bên cạnh cậu đến cả điều hòa cũng chẳng cần phải bật. Dù là người mạnh mẽ như Trang Yến, thì ôm nỗi bực bội này thêm mấy ngày nữa cũng có chút không chịu đựng nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]