Tân Manh mãnh liệt quay đầu nhìn về phía Đổng Tu, thấy hắn đã cúi đầu, ánh sáng phản chiếu qua thấu kính, không thấy rõ vẻ mặt, Tân Manh nhìn hắn thật sâu, quay đầu lại thăm dò, "Tôi cam đoan sẽ không để anh ta tấn công cô, được không?"
Qua hơn nửa ngày, đến lúc ngay cả Tân Manh cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, rốt cuộc cô gái cũng bước từng bước lại gần, bước chân lặng yên không một tiếng động, hệt như một u hồn, cuối cùng cũng mở khóa ở bên trong.
Nhưng vào lúc này, Đổng Tu vốn đang đứng sau Tân Manh đột nhiên xông lên trước, mở cửa kính ra, vung mạnh nắm đấm muốn đánh lên mặt của cô gái, dường như Tân Manh đã sớm chuẩn bị, phản ứng cực nhanh, dịch người sang một bên, giơ tay lên dùng sức đẩy Đổng Tu một cái, một tay kia đồng thời nắm lấy cánh tay của thiếu nữ, kéo cô ra sau lưng mình, Đổng Tu bị đẩy sang hướng ngược lại lảo đảo một chút, không đụng tới ai, chờ hắn lấy lại tinh thần, nhận ra Tân Manh đã che chở thiếu nữ ở phía sau mình, lập tức không hờn giận hừ lạnh một tiếng.
"Đổng tiên sinh." Tân Manh cũng có chút mất hứng, "Hà tất phải chấp nhặt với một cô gái."
Đổng Tu nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tân Manh, nhưng rất nhanh, lại lộ ra một nụ cười cổ quái, "Tôi chỉ muốn cho cô ta chút giáo huấn mà thôi, phản ứng thái quá như vậy làm gì, tôi cũng không định làm gì cô ta. Hơn nữa... Cậu suy nghĩ vì người ta, nhưng chưa chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-chay-tron-khoi-game-kinh-di/3912953/chuong-6.html