"Tiểu Bảo, em con còn nhỏ, con cứ đuổi bắt như vậy sẽ làm em mệt có biết không?" Bắt được rắn nhỏ, Thư Thư nghiêm túc răn đe.
Rắn nhỏ quấn lấy tay cậu, khó hiểu nhìn Thư Thư, lưỡi rắn phun ra tìm tòi tìm tòi.
Thư Thư chưa quen được cái cảm giác này, nhưng vì thương con vẫn nhịn xuống, còn sờ đầu nó: "Con là anh trai, phải tận lực chiếu cố em nhỏ, con đuổi em, em sẽ sợ rồi chạy loạn, va phải đồ vật gì thì nguy, hay là để em đuổi con đi."
Rắn nhỏ gật gật đầu.
"Còn nữa, bình thường bồi em chơi, phải biến thành người, em con nhìn hình người của con sẽ sớm biến thành người hơn." Thư Thư lại nghiêm túc dặn dò.
Rắn nhỏ biến thành người.
Một đứa bé ngoan ngoãn béo trắng thoạt nhìn mới đáng yêu làm sao, Thư Thư yêu nó vô cùng. Ôm lấy rắn nhỏ, Thư Thư hôn lên khuôn mặt nhỏ mấy cái: "Tiểu Bảo, nói cho con nha, thú nhân biến được thành người mới là lợi hại nhất, con nhìn đi, thú nhân bên ngoài ai biến được thành người chẳng uy phong a!"
Bé con tỏ vẻ suy tư, nó nói chuyện chưa rõ ràng, nhưng đã nghe hiểu rất nhiều thứ, cả ngày chạy ra ngoài đều cùng chơi với những thú nhân có thể biến thành người, cho nên bây giờ nghe mẫu phụ nói xong, bỗng nhiên có cảm giác tỉnh ngộ.
Tiếc là nó chưa kiểm soát được hoàn toàn...
Rắn nhỏ có hơi ủ rũ, thấy thế, Thư Thư vội vã khen: "Tiểu Bảo con yên tâm đi, con đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-chan-dat-thien-dich/3078753/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.