Mấy ngày nay tâm trạng Edgar kỳ thực vẫn không quá tốt.
Hắn và Thư Thư mới kết hôn chưa lâu, đáng lẽ phải đang tình tứ bên nhau mới đúng, thế mà lại gặp đủ thứ chuyện, thú hạch nát bấy, thành ra người yêu bên cạnh mà nhìn được không ăn được.
Rất nhiều đọa thú trải qua thời gian dài trở nên mất tỉnh táo, hiện tại mỗi ngày hắn đều tu luyện cho nên mới giữ được đầu óc minh mẫn, nhưng không vui chút nào, đang muốn tìm ai trút giận đây.
Ấy thế mà không ai chịu đánh với hắn, đọa thú nào cũng chỉ trông ngóng ngày được Thư Thư chữa trị, không rảnh đi tiếp hắn, kể cả đi săn cũng không được... Bọn họ ở sa mạc, một con mồi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Edgar đã nhịn lâu lắm rồi, bây giờ có người tới tận cửa gây sự, tự nhiên cũng muốn xông lên.
Rắn lớn phóng người xuống, đồng thời, lồng bảo hộ của phi hành khí cũng được thiết lập.
Thư Thư và rắn nhỏ an toàn trong phi hành khí, Edgar thì ra ngoài... Nhất thời, Thư Thư căng cứng cả người, đám đọa thú bên ngoài quả thực quá hung ác!
Lại muốn làm hại bọn họ! Thật đáng ghét!
Thư Thư bị kinh hãi lẫn phẫn nộ, thân thể run rẩy không ngừng, lại không quên để ý tình hình bên ngoài, sau đó liền thấy... Đọa thú bên ngoài, không có lấy một con đáng làm đối thủ của Edgar, trong chốc lát tất cả đều bị hạ gục, chất đống một chỗ.
Đọa thú hình rắn từ phía sau đánh lén bị Edgar tóm được, một con chim diều hâu đang định bay lên thì bị Edgar xé đứt cánh, đọa thú nào có chân đều bị hắn chặt cho hết đi đứng nổi luôn.
Nhịp tim của cậu còn chưa hồi phục, trận chiến đã kết thúc... Thư Thư nhếch miệng, vẫn chưa hoàn hồn.
Edgar thu dọn tàn cục, trở lại phi hành khí, lấy máy truyền tin gửi lời nhắn lệnh cho thuộc hạ xử lý đám đọa thú này, đồng thời cũng yêu cầu Renault chỉnh đốn tư liệu về đọa thú một lượt.
Đối với chuyện ngày hôm nay hắn đã sớm có dự liệu.
Đọa thú trên tinh cầu có tốt có xấu, hắn và Thư Thư không thể giúp đỡ tất cả được, nếu vậy, nhưng đọa thú không thể trở về làm thú nhân nhất định sẽ bất mãn.
Hắn và Renault đã suy nghĩ tìm lý do tiến hành thanh tẩy toàn bộ đọa thú, hiện tại vừa khéo có một cái cớ.
"Đã ổn rồi, chúng ta xuất phát thôi." Edgar ngắt máy truyền tin, nhìn Thư Thư, giải quyết đám gia hỏa chướng mắt xong, uất khí đã phát tiết bớt, hiện tại hắn nên cùng Thư Thư trải qua quãng thời gian riêng tư thôi.
"Ồ..." Thư Thư gật gật đầu, khởi động phi hành khí lần nữa, cậu học được một lúc rồi, hiện giờ phi hành khí bay đã vững vàng hơn.
Một lát sau khi Thư Thư đã lấy lại tinh thần mới bất bình lên án: "Đám đọa thú đó thiệt đáng ghét, lại ra tay với chúng ta! Thế nhưng cũng thật ngu ngốc, thực lực kém cỏi còn tự làm mình mất mặt thêm." Thủ đoạn của Jonathan kia lợi hại cỡ nào, suýt chút nữa hại bọn họ mất mạng, còn đám đọa thú này thì sao? Thoạt nhìn thực ngu xuẩn...
"Đọa thú đều ngu ngốc như nhau." Edgar nói, đầu óc của đọa thú sẽ thoái hóa dần, thực lực giảm sút, đều ngu ngốc dần đi, đương nhiên, nhưng tên kia động thủ, phỏng chừng là cùng đường mạt lộ mới làm liều thôi.
Lại nói, Renault biến thành đọa thú còn sống được lâu như thế, hiện tại tinh cầu này còn có nhiều đọa thú sinh sống như vậy, mặc tuyệt đại đa số đọa thú đều thoái hóa chỉ là mức độ không quá nghiêm trọng, điều này đã đủ làm người ta phải kinh ngạc rồi.
Phải biết, từ lúc bị đưa tới đây thì đọa mấy thú thường chỉ mấy năm cho tới chục năm là tử vong, trước đó còn có khả năng thoái hóa thành thú hoang, cũng bởi vậy, đế quốc Thú Nhân mới mặc kệ nơi này tự sinh tự diệt...
Trước kia Edgar đã lấy làm lạ, từ khi ăn rong tảo xong mới lờ mờ đoán được nguyên do.
Đọa thú tinh cầu dù thiếu thốn đủ đường nhưng linh lực lại dồi dào, phỏng chừng là bởi vậy nên nhóm đọa thú ở đây mới kéo dài tuổi thọ, làm chậm lại quá trình thoái hóa.
Về phần tại sao đám Renault lại có sự thay đổi như thế... Trước khi Renault tới đây, đám đọa thú đều không chịu đi săn, chỉ biết sống dựa vào đồ tiếp tế từ đế quốc.
Ngồi trên phi hành khí, Edgar nhìn ra một vùng đất nguyên thủy mà bừng bừng sinh cơ.
Viên tinh cầu này, cũng không phải là thứ bỏ đi.
Edgar trong lòng đã có ý như thế, khi thăm dò cùng Thư Thư càng khẳng định điều này.
Ngoài rong tảo, bọn họ còn tìm được vài loại thực vật có linh lực khác, thậm chí ngay cả động vật cũng có, chỉ là chúng chưa khai mở linh trí... Đương nhiên chuyện này cũng dễ hiểu, số thực vật có thể đem đi luyện đan thì nhiều, nhưng yêu tinh thực vật tu luyện có được bao nhiêu?
Thư Thư xuống mỗi nơi trong sa mạc, đi một đoạn, bọn họ gặp được một mảnh đất xanh lục, linh lực dồi dào khiến cho Thư Thư hận không thể ở lại luôn.
Nếu nói trên trái đất, linh lực giống như hạt giống khô quắt, chỉ miễn cưỡng đủ no, Thiêm tư và thủ đô tinh linh lực lại như món ăn thường ngày, không chỉ no bụng mà còn thỏa mãn tâm hồn ăn uống của cậu, nhưng đọa thú tinh, linh lực lại đủ thỏa mãn tất tần tật cộng thêm một phòng đầy đồ ăn vặt nữa.
"Linh lực trên núi này thật dồi dào!" Thư Thư hạ cánh ở gần đấy, nhìn ngọn núi mà cảm thán một câu.
Edgar cũng thấy vậy, xuống khỏi phi hành khí, hắn căng người hấp thu linh lực xung quanh, chỉ cảm thấy mỗi mảnh vảy như được bàn chải nhỏ phớt qua đến là thoải mái.
"Chúng ta lên núi tìm xem, biết đâu lại tìm được linh thảo!" Thư Thư háo hức ra mặt, dù nói "biết đâu" nhưng thực tế... Cậu cảm thấy mình chắc chắn sẽ tìm được linh thảo mang về.
Trên tinh cầu này không có người tu luyện, đọa thú lại giống động vật thông thường không cảm nhận được linh lực, linh thảo chắc chắn sẽ rất khỏe mạnh.
Edgar gật đầu, cuốn lấy Thư Thư trườn lên núi.
Thư Thư ngồi chắc trên người rắn, phần eo bị rắn cuốn lấy, trong tay cầm chắc hộp đựng rắn con, tiến vào rừng cây thì phấn khởi nhìn ngó chung quanh, phát hiện phía trước có động tĩnh còn hưng phấn hơn: "Hình như có động vật đến!"
Quả thực là vậy, đó là một sinh vật dáng dấp khó coi, không xương, cứ như dân bản địa, chúng nó có hình thể không nhỏ, nhưng thực lực chẳng lợi hại gì, mấy ngày nay Edgar và Thư Thư đã gặp không ít, cuối cùng đều thành món ăn trên bàn nhậu thôi.
Cái giống này... không ngoại lệ.
Loại động vật này dung mạo không đẹp, mùi vị lại không tồi, lấp đầy bụng xong, Thư Thư và Edgar tiếp tục tiến về phía trước, đi một đoạn, quả nhiên tìm được một gốc cây linh thảo.
Điều duy nhất làm bọn họ phiền muộn chính là, loại linh thảo này hoàn toàn xa lạ với bọn họ! Hay là nói, ở nơi bọn họ đang đứng đây, không thể tìm được một loại cây nào từng gặp qua...
Thế nhưng, những linh thảo này đa số đều ăn được, khỏi cần nhọc sức luyện đan làm gì.
"Edgar, loại linh thảo này linh lực dồi dào, anh ăn đi." Thư Thư đưa cho Edgar, còn bản thân thì lấy rong tảo ra, xé một miếng bỏ vào miệng.
Tìm được linh thảo tuyệt đối là chuyện đáng mừng, nhưng cũng có chỗ khiến Thư Thư phiền muộn, ví dụ như... Cậu vẫn không thể ăn nhiều linh thảo được.
Có điều, ăn ít nhưng chất lượng, trứng nhỏ trong người mỗi ngày một lớn, cứ như sắp sinh tới nơi.
Edgar không chối từ, trực tiếp ăn vào bụng. Mấy ngày nay Thư Thư kiếm đủ dùng, không lo thiếu linh lực, mà hắn xem ra còn được lợi nhiều hơn Thư Thư nữa.
Ban đầu ở Thiêm tư, tốc độ tu luyện của hắn tuy nhanh mà cũng phải tốn mấy tháng, rốt cục đạt tới Kim đan kỳ, nhưng giờ... Mới chỉ vài ngày thôi, hắn đã sắp xung kích Kim đan kỳ rồi! Bởi đã từng nhận lôi kiếp, thân thể đã qua rèn luyện, không cần lo lắng căn cơ bất ổn.
Linh thảo ăn vào bụng xong, luồng linh lực trong cơ thể Edgar bỗng nổ tung, hắn nhanh chóng vận chuyển linh lực trong cơ thê,r nhanh chóng hấp thu triệt để, linh lực nơi đan điền đã ngưng tụ thành chất lỏng, có dấu hiệu kết đan.
Lúc trước khi gặp thiên kiếp cũng là cảm giác này.
Edgar còn đang nghĩ như thế, linh lực dạng lỏng trong cơ thể lại ngưng tụ lại một chỗ... Đây là, sắp thăng cấp Kim đan kỳ?
Nghĩ tới thiên kiếp từng gặp, Edgar không chút nghĩ ngợi, rời xa Thư Thư, hiện tại đã có hiểu biết về tu chân, không còn ý định mang Thư Thư cùng đi né tránh lôi kiếp nữa.
"Edgar, anh làm gì vậy?" Thư Thư khó hiểu nhìn Edgar, sau đó nhanh chóng vỡ lẽ: "Anh... Đừng nói là thăng cấp nha?" Linh lực xung quanh tựa hồ đều kéo tới chỗ Edgar.
Edgar không lên tiếng, nhưng lại rời xa Thư Thư tu luyện, ngày càng nhiều linh lực bị hắn hấp dẫn tới, tiến vào cơ thể hắn, nhưng linh lực dạng lỏng trong cơ thể càng ngày càng thu nhỏ, cuối cùng cô lại thành thể rắn.
Một viên kim đan xuất hiện trong cơ thể Edgar, xoay vòng vòng, vật này không giống thú hạch nhưng lại có tác dụng tương tự.
Giúp hắn biến thành người.
Trong lòng Edgar thầm vui sướng, lại phát hiện... Hắn có vẻ sẽ không phải gặp thiên kiếp?
Kể ra vậy lại hay... Edgar thả lỏng thân rắn, ngưng tu luyện.
"Edgar, có phải thất bại rồi không?" Thư Thư có hơi buồn bực, cậu muốn Edgar mau mau biến thành người, thế mà... thất bại?
"Không, thành công." Giọng nói của Edgar vang lên, rắn lớn cứ thế biến thành người.
"Quá tốt rồi!" Thư Thư hưng phấn chạy tới ôm chầm lấy Edgar, cuối cùng cũng chịu biến về hình người rồi! Sau này cậu có thể mỗi ngày ôm Edgar ngủ mà không cần lo vảy hắn lạnh lẽo cứng rắn khiến mình không thoải mái nữa.
Đúng vậy, tốt quá rồi. Edgar ôm Thư Thư trong ngực, tâm tình cũng tốt vô cùng. Một lần nữa được làm thú nhân, cuối cùng không cần xoắn xuýt chuyện không thể ôm Thư Thư nữa.
Quan trọng hơn là..., rốt cục hắn cũng có thể làm chút chuyện thân mật giữa vợ chồng rồi.
Có với nhau đến 2 đứa con, số lần "thân mật" giữa hai người chỉ mới mấy chục lần, ngẫm lại mới đau khổ làm sao.
Thư Thư nhào lên người Edgar, hai chân quấn bên hông hắn, để Edgar đỡ mông cậu, cậu thì hôn hôn mặt Edgar: "Chút nữa lên phi hành khí, không cần để ý con đâu, anh..."
Mới nói được nửa câu, Thư Thư đột nhiên ngưng lại, lông mày nhíu lại.
"Sao vậy?" Edgar lo lắng nhìn Thư Thư, chỉ sợ làm cậu khó chịu ở đâu.
"Em đau bụng." Thư Thư sờ sờ cái bụng đã hơi nhô lên, mấy ngày nay nó lớn lên rất nhanh, giờ đột nhiên lại đau... Cảm giác này... Là sắp sinh sao?
Thư Thư cứng ngắc cả người, đồng thời còn cảm giác có thứ gì đang đi xuống...
"Em sắp sinh, mau thả em xuống!" Thư Thư sốt ruột hô lên.
Tình huống phát sinh quá nhanh, Edgar có chút phản ứng không kịp, thế nhưng đã có kinh nghiệm một lần, ngửi thấy mùi chất lỏng kia, lập tức hiểu ngay.
Thư Thư sắp sinh! Edgar ngây ra, rồi theo bản năng ngã ngồi trên đất, đặt Thư Thư ngồi lên đùi mình.
Chất lỏng chảy ra ngày một nhiều, sau đó, Edgar còn chưa kịp cởi quần cho cậu, bên trong đã xuất hiện một thứ khác.
"May mà hôm nay mặc quần rộng..." Sinh con xong nhẹ cả người, Thư Thư không nhịn được nói.
"..." Edgar cạn lời, cởi quần Thư Thư, từ bên trong lấy ra một quả trứng.
Tiểu Bảo lúc trước đến quá bất ngờ, khiến người ta không kịp trở lại, ai dè lần này còn nhanh hơn... Nháy mắt một cái, hắn đã có thêm một đứa rồi.
"Anh trông chừng nó nha, em đi thay quần đây." Thư Thư xách quần, không hề có chút tự giác nào về quả trứng mới sinh, nhoi nhoi trên người Edgar muốn đứng dậy đi thay quần.
Cuối cùng Edgar lấy lại tinh thần, ôm lấy Thư Thư đi tới phi hành khí – á thú nhân của hắn mới sinh xong, cần phải được chăm sóc đặc biệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]