"Rắn bự, ta dạy ngươi tu luyện, chúng ta trở lại đi." Thư Thư vui vẻ nói: "Ngươi tu luyện đi, đừng ngủ đông nữa, đừng ngủ."
Rắn tu luyện, khỏi ngủ đông được không? Ân, kể cả giờ không được, sau này chắc chắn sẽ được!
Edgar không để ý tới "tu luyện" nghĩa là gì, khó hiểu nhìn Thư Thư, mơ hồ có chút thích thú – Thư Thư ngăn không cho hắn trở về, chứng tỏ cậu rất coi trọng hắn.
"Rắn bự, bất động!" Thư Thư nói với Edgar.
Edgar ngoan ngoãn làm theo.
Một trận gió lạnh thổi qua, Thư Thư theo bản năng run lên, vội vã trùm kín da lông, sau đó vòng tới bên Edgar, duỗi một tay ra đặt lên mình rắn.
Thư Thư đã sớm muốn dạy rắn bự tu luyện rồi, trước kia chưa bắt tay vào làm là vì giao lưu có chút khó khăn, cũng là vì... Cậu không biết phải dạy thế nào.
Việc tu luyện của chính cậu lúc đầu cũng mơ mơ màng màng, ai biết phải dạy người khác thế nào đâu!
Thế nhưng bây giờ, cậu xem như là bị tức nước vỡ bờ rồi...
Trước đó vài ngày trị thương cho rắn bự, đã biết kinh mạch của hắn, cấu tạo cơ thể của rắn với chuột hoàn toàn khác nhau, cậu thực sự không biết nên vận hành linh lực trong cơ thể rắn theo đường nào...
Thư Thư yên lặng truyền linh lực cho thân thể rắn, dù hiện tại cậu chưa thể dạy rắn bự tu luyện, nhưng vẫn có thể để hắn cảm thụ sự tồn tại của linh lực một chút.
Hồng ngọc ơi! Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-chan-dat-thien-dich/3078591/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.