Thư Thư là muốn đồ đệ nhanh tiến bộ, cho nên dạy dỗ rất tận tâm, hết thảy đều lặp lại mấy chục lần.
Edgar dù gì cũng từng là người, học qua vài lần là nhớ, căn bản không cần Thư Thư dạy bảo, nhưng hắn thích nghe Thư Thư nói chuyện, ngoan ngoãn cuộn mình lại nằm đấy.
Thư Thư dạy rắn hết đồ vật trong nhà một lượt, nói đến miệng khô lưỡi khô, mới chịu ngưng lại, đang tính ra ngoài xem tình hình thế nào, còn kiếm đồ ăn về, còn động rắn kia...
Rắn bự hình như có cất vài thứ ở đấy, giúp nó mang qua đây luôn đi!
Vốn chuyện như vậy phải để rắn cùng đi, nhưng vết thương còn nặng lắm, không thể lộn xộn được... Liền để sư phụ đi giúp đi!
Thư Thư nghĩ thế, đứng trước mặt rắn bự nhảy loạn lên phất tay phát tay, đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm: "Động, động, động,..."
Tiếp đó nhảy thêm lần nữa: "Động động động." Sau đó đứng im: "Bất động bất động."
Như vậy mấy lần, Thư Thư nhảy mệt rồi, mới nói: "Rắn, động."
Edgar đã hiểu ý cậu, nghe xong, lập tức lắc lắc đuôi.
Thư Thư thấy vậy thì mừng rỡ, cậu dạy lâu như vậy là vì sợ rắn không hiểu, bây giờ nhìn lại, kỳ thực nó đâu có ngốc a! Thật tốt quá!
"Rắn, bất động!" Thư Thư lại nói.
Edgar nghe vậy, lập tức dừng.
Thư Thư chưa vừa lòng, liền thí nghiệm: "Nước."
Rắn bự dùng đuôi chỉ chỉ nước bên cạnh.
"Hạt dẻ."
Rắn bự chỉ chỉ hạt dẻ Thư Thư để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-chan-dat-thien-dich/3078583/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.