Chương trước
Chương sau
Edit - Beta: Nắng

***

Các vong linh phát hiện, từ ngày tử thi tên Sở Hiêu Trần xuất hiện bên cạnh chủ nhân bọn chúng, thời gian bọn chúng ở cạnh chủ nhân đều bị chiếm hết.

Ngay cả vong linh nhỏ Tạ Linh Dụ yêu thương nhất cũng khó có thể nhìn thấy anh.

Nhưng chủ nhân lại không hề để ý chuyện này, còn dung túng cho Sở Hiêu Trần làm vậy, thật sự là thiên vị quá rồi.

Thực tế thì, Tạ Linh Dụ không cảm nhận được hành vi cố ý hay vô tình độc chiếm này của Sở Hiêu Trần, anh chỉ cảm thấy tử thi cường đại mà anh triệu hồi ra có hơi... dính người.

Ngay cả vong linh nhỏ cần chủ nhân ở bên cũng không dính người như vậy.

Nhưng mà dính người thì dính thôi, Tạ Linh Dụ cũng không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn thấy rất tự nhiên, giống như nên là như thế.

Hôm nay, Tạ Linh Dụ một mình dẫn Sở Hiêu Trần tới một bí cảnh nhỏ.

Bí cảnh này 50 năm mở một lần, hơn nữa chỉ mở trong 24 giờ, sau khi đóng cửa chỉ có thể đợi lần bí cảnh mở ra tiếp theo.

Bí cảnh không trân bảo gì, linh lực loãng, cấp bậc yêu thú cao, thời gian đóng bí cảnh lại dài, cho nên không có mấy ai đi vào.

Rốt cuộc thì thời gian càng dài, độ nguy hiểm càng cao, quan trọng nhất là chưa ai nhận được kì ngộ lớn từ nơi này, đi cũng chỉ tốn công vô ích.

Sở dĩ Tạ Linh Dụ dẫn Sở Hiêu Trần đi vào bí cảnh này, một là muốn xem xem thực lực của Sở Hiêu Trần như thế nào, hai là vì nghe nói bí cảnh này sắp xuất hiện một thứ rất quý giá, kính Vãng Lai.

Đã khá lâu lâu từ ngày triệu hồi Sở Hiêu Trần, nhưng kỳ lạ là từ ngày đó xung quanh Tạ Linh Dụ không hề xuất hiện chuyện gì nguy hiểm, vô cùng yên bình.

Việc này khiến cho Tạ Linh Dụ không có dịp nào để biết được năng lực của tử thi này, ngay cả đạo cụ độc nhất giúp chủ nhân không chế cũng mất đi hiệu lực với Sở Hiêu Trần.

Không phải là sợ, Tạ Linh Dụ cứ có một cảm giác mơ hồ, y như là anh mắc nợ ai đó cái gì vậy, cảm giác kỳ lạ làm Tạ Linh Dụ cảm thấy bất an.

Hơn nữa Sở Hiêu Trần luôn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Tạ Linh Dụ, cứ như muốn ăn anh vào bụng luôn vậy.

Giác quan thứ sáu của Tạ Linh Dụ luôn rất chuẩn.

Tin tức kính Vãng Lai truyền ra vừa hay đúng ý Tạ Linh Dụ.

Chắc là anh sẽ không có khúc mắc như giành vợ gì gì đó với tử thi ở kiếp trước nên kiếp này anh phải trả lại đấy chứ.

Kính Vãng Lai có thể phản chiếu chuyện xưa, là trân bảo trong truyền thuyết.

Nhưng vì trước đây những tin tức về trân bảo từ bí cảnh này truyền ra đều là giả, cho nên lần này những người vào bí cảnh cũng không đông lắm.

Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần giả trang thành tu sĩ bình thường vào bí cảnh.

Bí cảnh rất rộng, Tạ Linh Dụ vừa vào đã bị truyền tống lên trên một cái cây khổng lồ, trước mắt là lá cây mênh mông vô tận.

Đây là một khu rừng vô cùng rộng lớn, trồng rất nhiều cây đại thụ cao che trời.

Tạ Linh Dụ thầm than bản thân thật xui xẻo, trong rừng trước giờ luôn là nơi ẩn náu của đủ loại thú dữ.

Bởi vì có khế ước nên Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần được truyền tống tới cùng một nơi.

Lúc này hắn đang nhàn nhã ngồi trên cành cây, ôm Tạ Linh Dụ còn đang nhìn Đông ngó Tây trong lòng.

Lúc mới truyền tống đến đã như vậy, Tạ Linh Dụ cũng không nhớ vì sao bản thân lại bị hắn ôm trong lòng.

Anh ấn bả vai Sở Hiêu Trần định đứng dậy, không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn, cành lá rung động, kinh động đến yêu thú phía dưới, tiếng gầm từ dưới tán cây vang lên.

Tạ Linh Dụ bị âm thanh thình lình vang lên doạ sợ, cả người mới hơi nhổm lên lại ngồi phịch xuống đùi Sở Hiêu Trần, hai tay cũng theo bản năng ôm lấy cổ hắn.

Tạ Linh Dụ nghe thấy Sở Hiêu Trần cười khẽ một tiếng.

Trong mắt Sở Hiêu Trần toàn ý cười, ôm Tạ Linh Dụ chặt hơn chút, khiến cho cả người anh kề sát vào hắn.

Tạ Linh Dụ lúc này giống như một con búp bê vải nhỏ nhắn đáng yêu nằm gọn trong lòng bàn tay Sở Hiêu Trần.

Anh mở to mắt, đôi mắt đen láy vô tội, càng khiến anh đáng yêu hơn vô số lần.

“Ngươi ôm ta chặt vậy để làm gì?” Tạ Linh Dụ trách cứ Sở Hiêu Trần, một tay bắt lấy cái tay ở đang ôm eo anh.

“Đương nhiên là sợ chủ nhân ngã xuống bị thú dữ ăn thịt rồi.” Sở Hiêu Trần thản nhiên đáp.

Dưới tán cây lại vang lên tiếng gầm của yêu thú, lớn hơn lần trước nhiều, có lẽ tiếng của Tạ Linh Dụ đã hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng.

Tạ Linh Dụ không dám động, môi mím chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Hiêu Trần như đang trách cứ.

Cũng tại địa điểm bọn họ truyền tống tới thật sự không tốt, Tạ Linh Dụ lặng lẽ thả linh lực đi thăm dò, nơi này rất nhiều yêu thú, nếu đối đầu trực diện với bọn chúng, chắc chắn sẽ là một trận chiến vô cùng khó khăn.

Kiểm tra hắn ở nơi này, không có lời.

Tạ Linh Dụ lấy túi chứa đồ, muốn dùng truyền tống phù rời khỏi khu rừng này trước.

Trong túi có rất nhiều đồ, phần lớn là thuốc khôi phục linh lực, chữa thương, Tạ Linh Dụ tìm mãi mới thấy truyền tống phù.

Lúc lấy truyền tống phù ra, không cẩn thận lôi luôn một cái bình ra, trông thấy cái bình sắp sửa rơi xuống dưới.

Tạ Linh Dụ căng thẳng, vội vàng muốn bắt lấy, không có người còn nhanh hơn anh, bắt được cái bình.

Tạ Linh Dụ chỉ bắt được tay người đó, sắc mặt không đổi, thu tay về.

Sở Hiêu Trần cầm cái bình lên xem, cái bình trong suốt, bên trong là chất lỏng màu tím, nhìn qua rất thần bí.

Tạ Linh Dụ nhận ra đó là cái bình nước thuốc kỳ lạ lần trước, không rõ tác dụng là gì, nhưng Tạ Linh Dụ có cảm giác đó không phải thứ gì tốt.

Quan trọng nhất là, không thể để Sở Hiêu Trần giữ nó.

Anh muốn cướp lại, lại bị Sở Hiêu Trần cầm cổ tay.

Động tĩnh giúp yêu thú cuối cùng cũng nhận ra có hai tu sĩ ngỗ ngược đang trốn trên cây.

Nó gào to bò lên trên cây.

“Chủ nhân, chưa đi sao?” Sở Hiêu Trần thổi nhẹ vào tai Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ cũng mặc kệ phải lấy lại cái bình, vội vàng xé truyền tống phù, rời khỏi khu rừng nguy hiểm trước đã.

Sau một khoảng trời đất quay cuồng, Tạ Linh Dụ mở mắt, dòng nước từ bốn phương tám hướng vây lấy anh, trước mắt tối đen không một ánh sáng.

Lần truyền tống này đưa anh đến một vực nước sâu thẳm tối tăm.

Tạ Linh Dụ giãy dụa muốn bơi lên trên, nhưng xung quanh tối đen khiến cơ thể anh vô lực, linh lực trong bí cảnh rất loãng, nhưng linh lực trong nước lại rất nhiều, chúng kiềm chế Tạ Linh Dụ, anh chỉ có thể từ từ rơi xuống. Dòng nước bao quanh không một khe hở, cướp đi cảm giác của cơ thể, Tạ Linh Dụ nhắm mắt lại.

Chẳng lẽ cứ vậy mà chết đi sao? Tạ Linh Dụ tự giễu nghĩ.

Trong lúc ý thức mơ hồ, anh đột nhiên cảm nhận được một đôi tay ôm chặt lấy eo anh, trên môi có cảm giác mềm mại khác với dòng nước, dịu dàng đưa không khí sang cho anh.

Anh mở mắt ra, đôi mắt vàng kim của Sở Hiêu Trần trong bóng tối sáng lên một cách kỳ lạ, như một ngọn đèn ấm áp.

Sở Hiêu Trần kéo Tạ Linh Dụ ra khỏi mặt nước, nước từ trên đầu anh chảy xuống, anh nhìn kỹ lại, chỉ thấy vực thẳm suýt chút nữa giết chết mình chỉ là một cái đầm sâu không thấy đáy.

Bốn phía đều là băng, trống rỗng không có gì, trên đầu là lớp băng trắng không thấy đỉnh.

Bọn họ bị truyền tống tới một cái động băng rộng lớn.

Xung quanh đầm nước rải rác xác vài con yêu thú, chết khá thảm, có vẻ là mới chết không lâu.

“Ngươi giết à?” Tạ Linh Dụ chỉ xác yêu thú, dùng động tác này che đi vành tai đỏ bừng của mình.

“Tôi vội tìm chủ nhân, bọn chúng cản đường tôi.” Sở Hiêu Trần đáp.

Tạ Linh Dụ chớp chớp mắt, được rồi, khỏi cần kiểm tra nữa, quả nhiên là tử thi cường đại.

Anh sờ sờ vành tai mình, quan sát xung quanh.

Động băng tuy trống trải nhưng cũng có giới hạn, Tạ Linh Dụ tìm một vòng nhưng không tìm thấy gì hết.

Lúc này anh đang đứng cạnh đầm nước, nhìn xuống đầm nước sâu không thấy đáy, ánh mắt sâu xa.

“Em có muốn xuống xem không?” Tay Sở Hiêu Trần không biết đặt lên vai Tạ Linh Dụ từ lúc nào, mỉm cười hỏi anh.

Cảm giác sợ hãi bóng tối và cái chết vừa nãy còn chưa hoàn toàn biến mất, Tạ Linh Dụ không nói gì. Anh hiểu rõ, động băng này không có cửa ra, như vậy đầm nước này có thể chính là lối ra duy nhất.

Hồ nước này có thể sẽ thông ra một cái động khác.

“Tôi nắm tay chủ nhân nha, nhất định sẽ không thả tay chủ nhân ra đâu.” Sở Hiêu Trần từ đặt trên vai chuyển xuống nắm tay Tạ Linh Dụ, “Chủ nhân có muốn xuống xem không, tôi mang đèn theo, tiện lắm.”

Tạ Linh Dụ nhìn hắn, thấy Sở Hiêu Trần lấy đèn ngủ nhỏ vĩnh viễn không tắt từ túi của anh ra, đặt vào trong tay anh.

Tạ Linh Dụ: “Ngươi mang nó theo từ lúc nào?”

Sở Hiêu Trần: “Tôi cảm thấy có lẽ sẽ dùng, nên mang theo.”

Có đèn khiến Tạ Linh Dụ tự tin hơn nhiều, một tay anh cầm đèn, một tay nắm tay Sở Hiêu Trần, cùng hắn xuống nước.

Dưới nước vẫn tối đen như mực, chỉ là lần này Tạ Linh Dụ mang ánh sáng đến.

Ra khỏi nước lần nữa, Tạ Linh Dụ có hơi nghi ngờ bọn họ lại quay về cái động băng kia.

Một cái động băng giống y chang, ngoại trừ… chiếc gương đặt giữa động.

Tạ Linh Dụ cùng Sở Hiêu Trần đi qua, trong gương lại chỉ có một khuôn mặt của mình Sở Hiêu Trần, Tạ Linh Dụ chỉ có một hình bóng mơ hồ.

“Sao lại thế?” Tạ Linh Dụ tự hỏi.

Sở Hiêu Trần nhìn sườn mặt nhã nhặn của anh, nói: “Tôi nghe nói kính Vãng Lai không thể phản chiếu hình ảnh của người bị mất quá khứ.”

Tạ Linh Dụ ngẩng đầu nhìn Sở Hiêu Trần.

Chẳng lẽ anh đoán đúng rồi? Tạ Linh Dụ nghĩ thầm, chẳng lẽ anh thật sự có quan hệ với tử thi này?

Ngoài ra, tấm gương này không thể phản chiếu hình ảnh của mình thì nó có thể phản chiếu quá khứ không? Nếu không thể, thế thì chẳng phải mình tính sai rồi sao?

Tâm tình của Tạ Linh Dụ thông qua khế ước truyền đến Sở Hiêu Trần.

Sở Hiêu Trần cười khẽ, hoàn toàn đoán được Tạ Linh Dụ nghĩ gì trong lòng.

“Nhưng mà tôi nghe nói nếu có thể khiến tấm gương này nhận chủ, sẽ có thể nhìn thấy quá khứ mà chủ nhân muốn xem.” Sở Hiêu Trần giọng điệu thần bí, “Ai cũng có thể làm được.”

“Làm thế nào để nó nhận chủ?” Tạ Linh Dụ lập tức hỏi, anh không hề nghi ngờ lời Sở Hiêu Trần nói.

“Đưa cho nó một đoạn ký ức, nó đồng ý là được.”

“A…” Tạ Linh Dụ hơi do dự, trong 18 năm ngắn ngủi của anh, ký ức khiến anh ghi tạc trong lòng vốn dĩ rất ít, bảo anh đưa ra, anh có hơi tiếc.

“Thật ra tôi có cách, chủ nhân có muốn nghe thử không?”

“Ngươi nói đi.”

“Tôi dùng ký ức của tôi, sau khi nó nhận chủ thì đưa cho chủ nhân dùng, được không?”

Tạ Linh Dụ không nghe ra sự dụ dỗ trong lời của Sở Hiêu Trần, anh chỉ cảm thấy đây là một cách hay.

“Được, cứ như vậy đi!”

Sở Hiêu Trần đặt tay trên mặt kính, trên gương dần hiện ra một màn sương.

Sau đó màn sương tan đi, hai bóng người thân mật hiện ra.

Tạ Linh Dụ đã gặp qua rất nhiều vong linh, anh chỉ liếc mắt qua đã nhìn ra trong hai bóng người đó một là vong linh, một là con người.

Vong linh kia còn rất quen thuộc, Tạ Linh Dụ nhíu mày lại nhìn cho rõ.

Anh nhìn Sở Hiêu Trần đang chăm chú nhìn gương, quay qua nhìn vào gương.

Gió thổi bay tấm màn lụa đang che bóng người, vong linh kia bị người đàn ông bá đạo giam trong lòng, ngọt ngào chuyên chú hôn môi.

Tạ Linh Dụ rốt cuộc cũng nhìn rõ khuôn mặt của hai bóng người đó, kinh ngạc mở to mắt.

Anh theo bản năng lùi lại, lại bị ôm lấy từ phía sau.

Người đó nói: “Chủ nhân, đẹp không?”

------

Ngoại truyện 2

***

Đường lui bị chặn lại, hình ảnh trên gương lại rõ hơn.

Mặt Tạ Linh Dụ đỏ bừng, Sở Hiêu Trần nắm cổ tay anh, đặt tay anh lên trên mặt gương.

Vô số ký ức từ gương truyền vào trong đầu Tạ Linh Dụ, nơi nào đó bị phong ấn trong trái tim Tạ Linh Dụ bị lượng ký ức khổng lồ đập vào, anh chấn kinh, ngốc luôn tại chỗ.

“Chủ nhân, mau nhớ lại đi.” Sở Hiêu Trần nhẹ giọng nói bên tai Tạ Linh Dụ, “Tôi là Tạ Sơ Sơ của ngài mà, chủ nhân.”

Tạ… Sơ Sơ…?

Cái tên này giống như là chìa khoá, trong vô số ký ức của Sở Hiêu Trần đan xen trong đầu Tạ Linh Dụ, cuối cùng cũng lộ ra chút ký ức về người tên Tạ Sơ này.

Tất cả ký ức hiện lên trong đầu anh, lộn xộn hỗn loạn khiến Tạ Linh Dụ cảm thấy rất đau đầu vô cùng.

Sở Hiêu Trần đón lấy Tạ Linh Dụ ngất đi vì đau.

Hắn nhỏ máu lên mặt gương, cầm lấy tấm gương, động băng lập tức rung lên, băng trên đỉnh động cũng lung lay sắp rơi.

“Im lặng.” Sở Hiêu Trần lạnh lùng ra lệnh.

Động băng như bị doạ sợ, dần dần yên tĩnh lại. Một lát sau, cả động băng bốc hơi ngưng tụ thành một giọt nước bay vào trong gương.

Động băng biến mất, xuất hiện trong tầm mắt Sở Hiêu Trần là một khoảng mênh mông tuyết trắng, mỗi một bông tuyết rơi xuống đều ẩn chứa linh lực, chạm vào cơ thể sẽ tạo ra vết thương.

Linh lực của bí cảnh này loãng, nhưng linh lực vô tận trong những bông tuyết này không thể là giả.

Xem ra những người tiến vào đây vẫn chưa khám phá hết toàn bộ bí cảnh.

Sở Hiêu Trần nhanh chóng lấy từ túi chứa đồ ra một tấm chăn, quấn chặt Tạ Linh Dụ lại rồi di chuyển đến một sơn động bị vùi trong tuyết.

Trong sơn động vừa lạnh vừa ẩm ướt, Sở Hiêu Trần bày một kết giới ở cửa hang, lại lấy ra một cái giường từ túi chứa đồ, giường vừa chạm đất liền trở lại kích thước bình thường.

Nhiệt độ ở đây rất thấp, mặc dù được bọc trong chăn nhưng Tạ Linh Dụ vẫn bị lạnh đến run rẩy.

Sở Hiêu Trần đặt anh lên giường, lấy ngọn nến đã sớm được chuẩn bị ra, ngọn nến này có tác dụng sưởi ấm, toàn bộ hang động nhanh chóng trở nên ấm áp, sáng sủa.

Tạ Linh Dụ rất nhanh đã thấy nóng, vô thức đạp cái chăn đang bọc lấy mình ra xa chút.

Sở Hiêu Trần nhìn anh, cầm bình nước thuốc màu tím lên quan sát.

Vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện, Tạ Linh Dụ quên luôn chiếc bình này vẫn ở trong tay Sở Hiêu Trần.

Hắn đổ một chút nước ra đầu ngón tay mà xoa, nước thuốc kia toả ra một mùi thơm lạ.

Nước thuốc quân vương ngày đêm sênh ca? Rất tốt.

Lúc này, Tạ Linh Dụ mơ màng tỉnh lại, dường như đã cực kỳ mệt mỏi ở trong mơ.

Lúc mở mắt, ánh mắt anh vẫn mơ màng vô định.

Sở Hiêu Trần cất cái bình đi, đi tới bên cạnh Tạ Linh Dụ.

Đôi mắt Tạ Linh Dụ dần dần trở nên rõ ràng, phản chiếu khuôn mặt Sở Hiêu Trần.

Anh ngồi quỳ yên lặng nhìn Sở Hiêu Trần.

Một lát sau, anh ngồi thẳng dậy, vươn hai tay ra, làm ra tư thế muốn ôm.

“Ôm.” Đôi mắt anh ươn ướt.

Cả người Sở Hiêu Trần khom về phía trước, không đợi hắn ôm lấy Tạ Linh Dụ, anh đã tiến về phía trước hai bước, ôm chặt cổ hắn.

Từng giọt nước ấm áp rơi xuống cổ hắn, đốt cháy trái tim hắn.

“Rất nhớ anh…” Tạ Linh Dụ lẩm bẩm bên tai hắn, “Rất nhớ anh, rất nhớ anh, rất nhớ anh…”

“Tôi cũng rất nhớ em, chủ nhân.” Ngón tay Sở Hiêu Trần quẹt đi nước mắt trên mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên môi an ủi.

Sở Hiêu Trần nói xong mấy lời đó, nước mắt của Tạ Linh Dụ liền rơi không dừng được, Sở Hiêu Trần đành phải đảo khách thành chủ, ôm anh vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi.

“Tôi ở đây mà, em nhìn tôi đi.” Sở Hiêu Trần dịu dàng nhìn Tạ Linh Dụ, “Bé yêu đừng khóc nữa nhé, lát nữa mắt sẽ khó chịu mất.”

“Đồ hệ thống xấu xa!”

Sau một hồi an ủi, Tạ Linh Dụ cuối cùng cũng dừng khóc trong vòng tay ấm áp an lòng của hắn, tức giận mà mắng một câu.

“Là đồ xấu xa, đồ khốn nạn.” Sở Hiêu Trần hùa theo dỗ anh.

“Hừ.” Tạ Linh Dụ uất ức hừ một tiếng.

“Đồ xấu xa kia đã làm gì mà chủ nhân tức giận như vậy?” Sở Hiêu Trần vén tóc anh ra sau tai, hỏi anh.

“Không nói với anh.” Tạ Linh Dụ hơi tức giận.

“Được.” Sở Hiêu Trần đáp.

“Anh không tò mò hả?”

Sở Hiêu Trần không hỏi, đổi lại là Tạ Linh Dụ hỏi hắn.

Tôi chờ em nói với tôi, em sẽ nói cho tôi thôi. Sở Hiêu Trần nói trong lòng, đôi mắt tin tưởng chăm chú nhìn anh.

Tạ Linh Dụ cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là vài phút ngắn ngủi, Tạ Linh Dụ liền bại trận.

Anh lăn từ trên người Sở Hiêu Trần xuống, bắt lấy tấm chăn mềm mại, vùi mặt vào trong.

Dù đã cùng Sở Hiêu Trần làm nhiều chuyện rồi, nhưng mỗi khi đối mặt với hắn, Tạ Linh Dụ vẫn sẽ đỏ mặt.

Sở Hiêu Trần cười nhìn anh, đợi anh bình tĩnh.

Lúc sau, Tạ Linh Dụ như không có chuyện gì ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, hỏi: “Chúng ta đang ở đâu vậy? Tất cả đều là anh làm à?”

Sở Hiêu Trần kể chuyện tấm gương cho Tạ Linh Dụ nghe.

“Ra là thế.” Tạ Linh Dụ cầm tấm gương trông rất bình thường kia, “Anh sớm biết tấm gương này có thể nhớ lại ký ức kiếp trước à?”

“Đúng vậy, lúc trước 233 tới thế giới này làm nhiệm vụ tạm thời, lén lút nói cho tôi.” Sở Hiêu Trần nắm chặt tay Tạ Linh Dụ, “Tin tức về kính Vãng Lai cũng là tôi truyền ra.”

“Tấm gương này thật sự cần đưa một đoạn ký ức mà nó hài lòng mới có thể thu phục nó?” Tạ Linh Dụ nhớ đến hình ảnh kia, nhỏ giọng hỏi Sở Hiêu Trần, khuôn mặt hơi ửng đỏ.

“Không cần, là do tôi muốn cho em xem.” Sở Hiêu Trần đáp, bàn tay xoa xoa eo mềm của Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ hơi cúi đầu, vừa lúc không nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Sở Hiêu Trần.

“Đồ trong sơn động đều là của anh hả? Anh còn mang theo nhiều đồ….” Nói xong Tạ Linh Dụ đột nhiên cảm thấy hang động này có hơi nóng, anh giả vờ nhìn xung quanh, ấn ấn nệm giường mềm mại hỏi.

“Đúng vậy, tôi đã chuẩn bị cho mọi tình huống.” Ngón tay thon dài của Sở Hiêu Trần giữ chặt khuôn mặt Tạ Linh Dụ, khiến anh không thể trốn tránh.

“Thiên thời địa lợi nhân hoà, chủ nhân cảm thấy thế nào?” Hơi thở của Sở Hiêu Trần phả bên môi Tạ Linh Dụ.

“Em cảm thấy… rất tốt…” Tạ Linh Dụ chủ động chiếm lấy đôi môi kia, mơ hồ đáp.

Bình nước thuốc màu tím kia đã phát huy công dụng lớn nhất của nó trên người Tạ Linh Dụ.

Bão tuyết thổi không ngừng, càn quét khắp nơi, linh lực cuồng bạo, bên ngoài hoang động là đêm đen lạnh giá không chút ánh sáng, bên trong hang động lại là đêm đẹp ấm áp sáng ngời như mùa xuân.

Sở Hiêu Trần hôn lên xương quai xanh ướt đẫm của Tạ Linh Dụ, âm thanh trầm thấp mê hoặc.

“Hiện tại có thể nói chưa? Bé yêu…”

Tạ Linh Dụ kêu lên một tiếng, nói một cách đứt quãng: “Cũng… không có gì, chỉ là em bảo 233 đưa ký ức cho em, nhưng…”

“Nhưng nó không đưa cho em, nó đưa cho tôi.” Sở Hiêu Trần chủ động nói tiếp lời Tạ Linh Dụ.

“Nó quả nhiên là đồ xấu xa.” Sở Hiêu Trần cười khẽ, hôn lên môi Tạ Linh Dụ.

HOÀN THÀNH

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.