🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Đồng Song             

Trì Túc chưa về phòng huấn luyện mà đứng phía ngoài hành lang, nhìn bóng lưng Dư Phương qua cửa sổ.

Lần trước Dư Phương cũng vậy, giống như âm hồn đứng bên ngoài khiến bọn hắn giật cả mình. Làm mọi người không ngờ hơn là, Dư Phương bước vào phòng huấn luyện, như chẳng có việc gì nói, tôi tới tập thử.

Sau đó, không hiểu sao cậu cứ vậy ở lại.

Trì Túc đột nhiên nhận ra, hắn chẳng biết gì về Dư Phương.

Hiện tại, Dư Phương, Akai với May đang đánh ba, Akai gào lên: "Sao cậu lại dùng skin tám đồng thế! Dùng cái này chán chết!" Skin tám đồng là skin có giá tám tệ, skin ít tiền nhất trong Thiên khung chi chiến.

Dư Phương dùng tay gãi cổ, tùy ý nói: "Tôi thấy cái này đẹp mà."

Tầm mười phút sau, trận đấu kết thúc, Trì Túc đẩy cửa đi vào, bước thẳng tới cạnh Dư Phương.

Akai với May nhanh chóng trao đổi ánh mắt, May ho khan một cái rồi nói: "Không chơi nữa, tôi đi đắp mặt nạ."

Akai nói: "Tôi...tôi đi massage mắt."

Dư Phương ngẩng đầu nhìn Trì Túc, suy tư vài giây, bất khuất nói: "Gì?"

Trì Túc lên tiếng: "Anh đứng lên."

Dư Phương lắp bắp: "Cậu cậu cậu cậu cậu tỉnh táo chút, đánh nhau trong đội bị cấm...."

"Tôi cởi giúp anh." Trì Túc duỗi ngón tay ấn nhẹ lên cái vòng bạc trên cổ Dư Phương.

Cái vòng bạc kia thực sự quá nhỏ, đến mức đầu ngón tay Trì Túc chạm được tới cả da Dư Phương. Dư Phương giật mình, nghĩ thầm Trì Túc sẽ không nhân cơ hội này ghìm chết cậu đâu ha?

"Thế, thế cậu làm nhẹ chút nhé, đội trưởng." Dư Phương thẳng người, nơm nớp lo sợ nói.

Trì Túc "Ừ" một tiếng.

Năm phút sau.

Da trên cổ Dư Phương càng đỏ thêm.

Trán Trì Túc rịn mồ hôi, hắn chửi nhỏ một câu: "Này là cái quỷ gì?"

Sao muốn cởi chốt của cái vòng này lại phức tạp thế!

Dư Phương từ từ nhắm hai mắt, sụp đổ nghĩ, có phải Trì Túc cố ý không?

Cậu vốn đã bị dị ứng, đầu ngón tay Trì Túc thì cứ cọ qua cọ lại ở phần gáy cậu, hô hấp ấm ám cũng phả vào chung. Cái chỗ da kia dường như sắp ngứa tới bốc cháy rồi. Mà dở là cậu còn không thể nói gì vì dù sao cũng là cậu chủ động nhờ Trì Túc giúp cởi vòng.

Ông trời ơi, đây là hình phạt vì xào cp sao?

Năm phút nữa trôi quá, đến cả tai Dư Phương cũng đỏ rực.

Trì Túc cuối cùng đành từ bỏ, nói: "Tôi đi tìm cái kìm."

Dư Phương như được tha bổng: "Ừm, cậu đi nhanh đi."

Trì Túc vừa bước được hai bước thì quay lại: "Tôi nghĩ ra cách này, thử lại chút."

Dư Phương: "...Hả?"

Mười phút sau.

Trì Túc dùng kìm cắt đứt cái vòng.

Từ cổ tới hai má Dư Phương đều đỏ bừng, cậu ngồi phịch xuống ghế, thấm thía hiểu ra thật sự không nên trêu vào trẻ con bây giờ, sau này cũng không dám cười đùa cợt nhả với Trì Túc nữa. Muốn chết!

***

May trở lại sau khi đắp xong mặt nạ, vừa vào cửa đã thấy Dư Phương đỏ mặt chôn người trong ghế, bàn tay đặt trên cổ nửa che nửa hở.

Trì Túc ngồi bên cạnh cậu, mặt không cảm xúc, trán lại mướt mồ hôi.

May chậm rãi nhìn về phía điều hòa.

23 độ.

Xin hỏi hai người họ đã làm gì mà dưới cái điều hòa 23 độ lại trông nóng nực vậy?

May lắc đầu, tình đồng đội này anh ta càng nhìn càng không hiểu nổi.

Hôm sau, LKG đánh với PEG, thắng 3-1.

Hai ngày tiếp, LKG đánh với TYG, thắng 3-0.

Giải mùa hè đã bắt đầu được hơn một tuần, LKG có ba trận thắng liên tiếp, năm người phối hợp càng ngày càng ăn ý, cả đội ai đấy đều vui mừng phấn khởi... Ngoại trừ Trì Túc và Dư Phương.

Đêm đó, Trì Túc giúp Dư Phương cắt vòng cổ, Dư Phương yên tâm cho rằng hai người xem như đã làm hòa. Đáng tiếc, lòng người khó đoán, sao thằng cu Trì Túc này vẫn cáu kỉnh với cậu vậy?

Không, cũng không tính là cáu kỉnh, dù sao thì Trì Túc cũng không lạnh nhạt như trước, chỉ là... Nói như thế nào nhỉ, Dư Phương cũng không biết phải hình dung cái tình huống này kiểu gì, tóm lại là lạ, lạ lắm.

Lúc thi đấu, cậu với Trì Túc vào giao tranh nhanh một nhịp. Sau trận anh Hổ mắng cậu manh động quá, Trì Túc nói, tại em dẫn anh ấy lên, đừng trách anh ấy.

Trước khi huấn luyện, cậu tới tủ lạnh lấy cocacola. Trì Túc đưa cậu chai cuối cùng còn sót lại, Trì Túc nói, cho anh, tôi không uống.

Đấu tập xong, cậu hỏi Trì Túc muốn duo không, rõ ràng Trì Túc không bận gì nhưng lại ho một cái nói tôi duo với Vạn Cách, anh tìm người khác đi.

Vạn Cách ngơ ngác ngỡ ngàng: "Đội trưởng, mình hẹn duo lúc nào?"

Nói chung là, Trì Túc đối với cậu, nho nhã lễ độ, kính nhi viễn chi.

Mấy ngày sau, đội trưởng đội một LKG Trì Túc cũng cảm thấy rất phiền muộn.

Từ cái đêm quản lý Đặng thẳng thắn nói về chuyện của Dư Phương với hắn, rất nhiều vấn đề dường như đều đã có đáp án. Chẳng hạn như việc Dư Phương khư khư cố chấp với tài khoản vip ba, cái áo phông 9,99 tệ trên Pinduoduo của cậu, lại chẳng hạn như tính cách chẳng để tâm tới cái gì, không cần mặt mũi...

Nhưng mà còn vài vấn đề vẫn chưa có câu trả lời. Ví dụ, rốt cuộc hắn nên đối xử với Dư Phương như thế nào?

"Cái này có gì khó đâu?" Akai nuốt miếng mì hoành thánh, nấc một cái "Nếu anh có một người bạn xui xẻo như vậy, cha không thương mẹ không yêu, phải lăn lộn bươn trải trong xã hội từ nhỏ....thì anh chắc chắn sẽ cho cậu ấy cảm nhận được thế nào gọi là yêu thương."

Trì Túc nói: " Người đó luôn tự cô lập chính mình..."

"Thế thì anh đây sẽ mở rộng cửa lòng cậu ta, đi vào nội tâm cậu ta!"

"Độ khó có hơi cao..."

"Vượt khó tiến lên thôi! Chút nghị lực đó cũng không có thì chơi chuyên nghiệp làm gì!"

Akai nói tới hùng hồn, trong lúc nhất thời, Trì Túc không tìm được lời nào để phản bác gã. Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy hình như cái này không phải điểm mấu chốt nhưng mấu chốt của vấn đề ở chỗ nào thì hắn lại chẳng biết.

"Đội trưởng, có phải cậu gặp chuyện gì không?" Akai nháy mắt với hắn "Em gái nào đáng thương thế? Anh nói với cậu cái này, bây giờ trên mạng nhiều lừa đảo, cậu cẩn thận bị lừa tiền lừa cả tình..."

Trì Túc nói: "Ăn mì của anh đi."

Trì Túc đứng dậy, quay lại phòng huấn luyện.

Hắn cảm thấy dù bình thường Akai không đứng đắn nhưng mấy lời hôm nay cũng có lý.

"Đội trưởng chơi không?" Vạn Cách nói: "Đội năm!"

Trì Túc lắc đầu: "Mọi người chơi đi, em livestream."

"Aizz, giờ em live á?" Vạn Cách hơi sửng sốt, bọn họ đều biết dù Trì Túc hot nhưng lại không thích live, lần nào cũng kéo tới tận mấy ngày cuối tháng mới liều mạng live bù.

Trì Túc ngồi xuống, mở phần mềm live.

Fan cũng bàng hoàng.

[Chuyện gì vậy? Sao chồng tui lại live lúc này? Bởi vì nhớ tui quá hả? Xấu hổ~]

[A, là tui bảo ảnh live đó, không lại cứ quấn lấy tui chơi game, phiền chết]

[Bé cưng, khóe miệng anh có hạt cơm, mở cam lên đi, em lau giúp anh]

[Nghe nói Yu ly hôn với cậu rồi, cậu biết chưa?]

Trì Túc trầm tư một chốc, mở cam lên.

Fan như đang ăn tết, kênh chat nhảy điên cuồng, quà tặng tới dồn dập, nhiều đến mức trên live còn hiện thông báo ngừng lại. Bởi vì quà tặng của fan quá nhiều, Trì Túc không kịp cảm ơn từng cái một, dứt khoát không cảm ơn nữa.

Mãi đến lúc có người tặng một cái siêu tàu sân bay.

Đây là quà tặng đắt nhất của nền tảng, giá 18888 tệ. Quà tặng này không chỉ có hiệu ứng vô cùng phô trương mà còn xuất hiện thông báo trên màn hình tất cả các phòng livestream, rất nổi bật.

Trong phòng live của Trì Túc cũng xuất hiện thông báo.

Đúng lúc này, Dư Phương đi ngang qua, cậu nghía vào máy Trì Túc, trông thấy thông báo toàn hiệu ứng đỏ rực của quà tặng.

Này phải tốn bao nhiêu tiền vậy! Dư Phương chua chua nghĩ, hot tốt thật, aizz, đây là hiệu ứng gì, sao mình chưa nhìn thấy bao giờ...

Dư Phương không nhịn được lại gần hơn.

Sau đó thấy thông báo thật lớn ['Bao giờ Dư Phương cút đi' đã tặng siêu tàu sân bay ở phòng live LKG.Su. Gặp được anh, thật là may mắn!]

Dư Phương: "..."

Trì Túc đột nhiên bắt lấy cổ tay Dư Phương: "Anh ngồi vào đây."

"A, này, không ổn đâu?" Dư Phương nháy mắt với Trì Túc, ý là đại gia cũng bảo tôi cút đi rồi! Sao cậu lại làm trái ý đại gia! Nắm bắt cơ hội lừa tiền đi!

"Có gì không ổn?" Trì Túc duỗi chân ra, khều cái ghế bên cạnh tới "Anh ngồi đây."

Dư Phương khó khăn ngồi xuống.

Trì Túc nói: "Người vừa tặng tàu sân bay, sau này đừng tặng nữa, cũng đừng vào live của tôi, tôi không cần loại người xem như bạn. Bạn nhắn số tài khoản cho quản lý, tôi trả lại bạn tiền."

Dư Phương: ???

"Trong phòng live của tôi không cho phép mắng đồng đội tôi, quản lý phòng để ý chút, phát hiện thì ban đi."

Dư Phương: "Không cần đâu đội trưởng, không cần.."

Trì Túc nhìn khuôn mặt tràn đầy đau lòng của Dư Phương một chút rồi quay lại nói tiếp: "Mấy người nhảy vào phòng live của Dư Phương mắng người, có gan thì vào mà mắng tôi, muốn thử chút không?"

[Ai bảo Ngư truyền xích tố ly hôn, kéo ra ngoài vả miệng cho tui!]

[Nói vậy thôi chứ người đồn Ngư truyền xích tố ly hôn đang ngồi cạnh đội trưởng Túc...]

[Cái kịch bản này, tui không hiểu, một thì bảo ly hôn, môt lại phát cơm chó, đường trộn thủy tinh à]

[Phía trên, đây là vì bọn họ vẫn đang trong thời gian chờ ly hôn, một người muốn dừng lại, một người muốn níu kéo, hiểu chưa?"

[Trì Túc, tui chỉ có thể nói, đừng yêu quá nhiều, được không?]

Mắt thấy kênh chat càng lúc càng kỳ lạ, Dư Phương sợ fan cp tro tàn lại cháy khiến Trì Túc không vui. Thế là cậu vội vàng tiến tới, nghiêm túc nói: "Mọi người đừng hiểu lầm, tôi với đội trưởng là tình đồng đội thuần khiết... Ừm, tình đồng đội thôi."

Trì Túc biết mạch não của cái con người này không quá bình thường nên cũng chẳng tiếp lời cậu, ngược lại hỏi: "Cái vòng kia đâu rồi?"

Dư Phương không kịp phản ứng: "Cái nào?"

"Cái tôi đưa anh trong buổi live đầu."

Dư Phương: "Cậu..."

"À, anh bị dị ứng." Trì Túc hững hờ nói "Vậy để tôi tặng vàng, anh có bị dị ứng vàng không?"

Dư Phương chỉ cảm thấy nghẹn một cục máu trong họng, không nuốt vào được cũng không nhả ra được.

Rõ ràng cậu vừa đính chính xong! Vòng cổ không phải Trì Túc tặng! Trì Túc nghĩ gì mà lại nói thế vậy!

Trì Túc tiếp tục hỏi: "Tặng anh chiếc bằng vàng, muốn không?"

Không muốn, không hề muốn! Bằng không bọn họ lại càng nhập nhằng! Thế nhưng... đó là dây chuyền vàng....

Ngày nào đó cậu không thể chơi ở LKG nữa, bán lại cái dây chuyền vàng này cho fan Trì Túc, chắc chắn có thể kiếm được một món hời...

Có phải hơi thất đức không....

Nhìn mặt Dư Phương như bị táo bón, tâm trạng Trì Túc đột nhiên trở nên vui hơn chút. Giống như có một bàn tay vuốt thẳng những nếp uốn trong lòng hắn.

Dư Phương sau khi trải qua một phen đấu tranh tư tưởng cuối cùng cũng chấp nhận chịu thua chính mình: "Nếu như cậu cứ muốn cho thì cũng không phải không được..."

"Được." Trì Túc hào phóng nói.

Hắn nhấn vào phòng live của Dư Phương, di chuyển chuột tới quà tặng siêu tàu sân bay.

Cạch, nhấn một cái.

Trên màn hình đen xuất hiện vô số pháo hoa đỏ rực.

Cạch, lại nhấn thêm một cái.

Đầu óc Dư Phương trống rỗng.

Cạnh, lại nhấn thêm một cái.

Dư Phương nghiêng đầu, trông như muốn ngất.

Trì Túc nói: "Cầm đi mua đi."

Hơi thở Dư Phương gần như biến mất.

"Vì sao cậu..."

Âm thanh của cậu quá nhỏ, Trì Túc đành phải cúi người nghe, Dư Phương mấp máy môi, trông như một con cá muối không cam lòng:

"Vì sao cậu... muốn cho nền tảng trích phần trăm..." Cứ chuyển thẳng tiền cho cậu không phải tốt hơn à!?

Trì Túc mỉm cười: "Tôi bằng lòng."

Ngày hôm đó, phòng live của Dư Phương đang ở khoảng giữa bảng khen thưởng, đột nhiên vượt qua Trì Túc lẫn A Lê, vọt thẳng lên dẫn đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.