Anh nhớ.
Kể cả đã năm năm trôi qua, Giang Diệp vẫn còn nhớ giọng nói của mọi người.
Năm năm dài đằng đẵng, nhưng cũng vô cùng ngắn ngủi, những chuyện trên sân khấu đối với anh dường như mới chỉ diễn ra vào ngày hôm qua.
Ánh đèn sáng rực, tầm mắt anh lướt qua hàng ghế khán giả đen kịt, anh chẳng nhìn thấy gì cả, vì thế nhắm mắt lại, vẫn có thể nghe thấy tiếng reo hò của mọi người và tình yêu không ngừng đổ về.
Mà những dòng bình luận này đã cho Giang Diệp thấy, việc mình đứng trên sân khấu không phải vô nghĩa.
Hóa ra, anh cũng có thể mang đến niềm vui và hy vọng cho mọi người.
Giang Diệp chăm chú đọc từng dòng tin nhắn, cảm thấy dường như mình đã trở về cách đây năm năm, hốc mắt dần đỏ hoe, cả người run lên vì nghẹn ngào.
Tiêu Hòa đi hàng nghìn dặm, gặp những người hâm mộ thực sự, ghi lại những dòng bình luận này, không phải là để anh khóc.
Thấy khóe mắt Giang Diệp rưng rưng, cô lại thấy khó chịu trong lòng.
Nếu đổi lại là người khác, dù có khóc thành sông cô cũng có thể ngồi kế bên, bình tĩnh câu cá lên nướng ăn.
Thấy Giang Diệp sắp khóc, cô nói thẳng: "Khóc nữa thì tôi sẽ như hôm qua đấy."
Giang Diệp:...
Cảm động vừa dâng lên trong lòng, phút chốc đã bị câu nói này dập tắt.
Anh sững sốt nhìn Tiêu Hòa, cô rất bình tĩnh, có vẻ như sẽ nói được làm được.
Toàn bộ những gì xảy ra vào ngày hôm qua lần nữa lại hiện về trong đầu.
Sắc mặt Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-cach-sinh-ton-trong-showbiz/5061371/chuong-962.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.