Mãi đến khi kết thúc, con gái tìm đến, anh ta mới tỉnh lại từ trong sự vui mừng, vội vã đưa con về nhà.
Vừa về đến nhà đã lập tức gọi điện cho anh Kiếm.
"Sao anh không nói sớm với tôi là Tống Phi Quang hát hay như vậy?"
Mấy hôm nay, mỗi lần nhận được điện thoại của Du Âm, anh Kiếm đều bị mắng một trận, oan ức vô cùng.
"Tôi đã nói mà, Tống Phi Quang có năng khiếu ca hát, khả năng sáng tác mạnh, là thiên tài có một không hai, anh không tin thôi."
Nghe vậy, Du Âm im lặng hai giây.
Hình như đúng là vậy.
"Vậy bài hát tôi nghe được trong phòng thu rốt cuộc là ai hát?"
"Là nghệ sĩ khác của Tiêu Hòa, là một diễn viên, hôm đó đến tìm Tống Phi Quang song ca, tập tin được lưu cùng nhau." Anh Kiếm giải thích.
Giọng của Du Âm rất vội vã.
"Sao các anh không nói sớm hơn? Lỡ hôm nay tôi không đến hiện trường cuộc thi thì sẽ bỏ lỡ Tống Phi Quang mất!"
Anh Kiếm: "Chúng tôi đã nói rồi mà, anh có tin không?"
"..."
Không tin.
Một chữ cũng không tin.
Tình hình lúc đó, làm sao anh ta có thể tin được? Nhưng anh ta vẫn rất hùng hồn.
"Các anh nên kiên định hơn mới phải, thậm chí có thể trực tiếp xông tới nhà tôi, một cước đá văng cửa, trói tôi đến trước mặt Tống Phi Quang, tôi sẽ không trách các anh đâu."
Nghe vậy, anh Kiếm im lặng hồi lâu rồi nói: "Làm sao anh biết chúng tôi không nghĩ như vậy?"
Cách làm này y hệt như lời Tiêu Hòa nói trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-cach-sinh-ton-trong-showbiz/5061326/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.