Tiêu Hòa: [Tôi muốn biết, tại sao ngài lại tặng tôi tấm thư mời này?]
Tổng giám đốc bất lực, kể lại đơn giản chuyện xảy ra hôm đó ở bãi đỗ xe: [Tôi làm việc nhiều năm, coi trọng nhất là nhân quả, cô coi như đã cứu mạng tôi, tôi trả cô một tấm thư mời, hai bên không nợ nhau.]
Tiêu Hòa có chút kinh ngạc.
Lúc đầu quyết định lên sân khấu dạy thuật phòng thân, cô thực sự có suy nghĩ này, nhưng không ngờ lại giúp được việc nhanh như vậy.
Không ngờ, tiết mục mình chọn lại có ích.
Cô suy nghĩ một lúc, lại nói: [Hay để tôi dạy ngài thêm vài động tác nữa?]
Tổng giám đốc: [... Cô biết tại sao tôi không để Lý Kiếm nói cho cô biết không?]
Tiêu Hòa: [Hôm đó ngài chỉ học một chiêu, không đủ dùng, hay là học thêm vài động tác nữa phòng ngừa bất trắc.]
Thấy câu này, tổng giám đốc lại bị thuyết phục, nghiến răng trả lời: [Vậy thì cô nhẹ tay một chút, tôi sợ cô làm tôi gãy hết xương.]
Tiêu Hòa: [Tôi vẫn luôn rất nhẹ tay mà.]
Tổng giám đốc: [Cô nói vậy, tôi càng sợ hơn.]
Gửi xong tin nhắn, Tiêu Hòa tắt điện thoại, ngẩng đầu lên thấy có mấy người đại diện đi về phía mình.
"Có chuyện gì sao?"
Mấy người cười nói: "Xin lỗi, chúng tôi hiểu lầm cô rồi."
Tiêu Hòa không nói gì.
Có một người đại diện vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô, tò mò hỏi: "Tổng giám đốc tại sao lại tặng thư mời cho cô vậy?"
Tiêu Hòa nhàn nhạt nói: "Tôi đã cứu mạng ông ấy."
Nghe vậy, tất cả mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-cach-sinh-ton-trong-showbiz/5020345/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.