Chương 7: Dưới gốc phượng vĩ
16:50 Chiều
“...”
Không gian lúc này yên lặng hơn bao giờ hết. Thịnh vẫn nhìn phía tôi chờ đợi lời hồi đáp.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, một sợi dây vô hình như trói chặt, thôi thúc tôi hãy ở lại.
“Đc..Được thôi”
Tôi đồng ý lời thỉnh cầu, quay vào lớp ngồi tại bàn đầu tiên.
Thịnh quay mặt hướng xuống, ý thức được tình huống vừa nãy, tay cậu cầm chổi quét ngày càng nhanh hơn.
Tiếng chổi “soàn soạt” lấn át đi tiếng tim tôi đập và làm giảm lại bầu không khí ngượng ngùng.
Chúng tôi duy trì trạng thái đó đến khi ra về.
Thịnh ra nhà xe lấy xe đạp còn tôi đi bộ nên ra về trước.
Nhà chúng tôi đối diện nhau, tôi biết cậu đi xe và Thịnh cũng biết tôi đi bộ. Vậy nhưng chẳng ai dám ngỏ lời cùng về .
Lúc đầu, tôi lấy cớ là xe cậu không có yên sau nhưng đầu tuần trước tôi để ý thấy xe đã được lắp thêm rồi.
Có vẻ cậu không thích tiếp xúc với con gái nên tôi cũng ngại mở lời
Tiếng xe đạp sau lưng tôi ngày một rõ dần, tôi có thể nhận ra là cậu.
Chắc hẳn như bao lần chúng tôi sẽ lặng lẽ lướt qua dưới bóng gốc cây phượng.
Thỉnh thoảng trong khoảnh khắc ấy, Thịnh sẽ quay sang tôi nói đùa vài câu rồi nở một nụ cười rực rỡ. Và tôi sẽ thả chậm bước chân, ngắm nhìn bóng lưng cậu.
Cơn gió chiều nổi lên mang đến cảm giác mát mẻ, dễ chịu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-anh-nhin/3589974/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.