Chanyeol cứ lôi kéo Sehun tới một địa điểm nào đó. Có vẻ như rất thần bí. Phố xá đông đúc như thế này Sehun không thể không bám theo, bị lạcthì nguy to
Anh đặc biệt chú ý tới những câyanh đào ven đường, chúng to và nở đầy hoa. Những cơn gió xuân nhẹ nhàngkhẽ lay động khiến cho những cánh hoa cũng khẽ tung bay theo. Chúng cứvương vấn trên vai áo và trên tóc của những người đi đường
Nhưng cảnh đẹp nhưng thế này, tại sao lại không có sự xuất hiện của cậu.
_Cái thằng này, mày có cần phải thắng gấp vậy không. Định ám sát tao à - Sehun lên tiếng la mắng
_Haizzz... - Chanyeol buông nhẹ tiếng thở dài - Làm điều tốt mà còn bịmắng nữa sao. Nè Baekhyun, chúng ta ra chổ khác khác chơi, mặc kệ tênđáng ghét này. Đi, đi nào - Nói xong Chanyeol lôi Baekhyun đi thật
Sehun thầm chửi rủa trong lòng. Anh mà có bị người ta bắt cóc thì đềulà lỗi của Chanyeol hết đấy (Anh xem lại mình đi, bao nhiêu tuổi mà cònsợ bị bắt cóc chớ)
Nhưng ai mà ngờ được, cậu vừa khuất dạng là anh đã gặp người mà mình thương nhớ, Sehun cứ ngỡ mình bị hoa mắt không
Là Luhan, có phải không?
Anh tìm ra rồi, cậu thua rồi, có phải không?
Câu trả lời: Không!!!
Anh tìm được cậu bởi vì có được sự trợ giúp thôi. Có gì hay ho chứ
Ui, nhưng mà cái tên này có phải sắc lang không vậy. Vừa mới gặp Luhan đã xông vào gặm lấy môi cậu rồi
Oa, phóng viên. Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hunhan-chi-can-anh-cho-la-em-se-toi/2324156/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.