Từ giọt nước nhẹ chạm vào cơ thể khiến Luhan rùng mình. Hình như là trời bắt đầu mưa rồi. Cho dù cảm thấy hơi lạnh, cho dù biết rằng bản thân sẽ bị ướt mưa, nhưng cậu vẫn ngồi lì ra đó. Từng chiếc, từng chiếc xe lướt qua. Từng người, từng người lại vội vã đi qua. Chỉ còn mình cậu ngồitrên ghế đá trong cậung viên, chỉ một mình
Rồi mưa cũng lớn thêm, quần áo thấm ướt hơn, lạnh hơn
_Em đúng là lì lợm mà. Mưa thế còn chưa chịu về
Nghe thấy giọng nói phát ra, Luhan vô thức nhìn lên trên liền chạm ngay ánh mắt của anh. Nhìn thấy người mà trong lòng mình suy nghĩ nãy giờ,Luhan bối rối cúi xuống đất. Mà Sehun thì lại dễ gì buông tha cho cậu,anh nhanh chóng lôi Luhan đứng dậy để mặt đối mặt với mình. Nhìn đôi mắt tròn xoe long lanh ngấn nước kia, thách Sehun không thể không xiêu lòng
_Buông ra - Luhan cố vùng vẫy nhưng không thể nào thoát ra khỏi anh được
_Không bao giờ. Cho đến chết tôi vẫn sẽ không buông em ra - Sehun một tay cầm dù, một tay vẫn nắm chặt cậu
Luhan vẫn không thể nào hiểu được, tại sao Sehun chỉ nắm cậu bằng mộttay nhưng cậu lại không thể nào thoát ra được. Là do sức cậu không bằnganh hay trong lòng không muốn thoát ra khỏi anh. Haizzz.... cái gì dínhtới Sehun đều thật rối rắm...
_Anh... anh thật đáng ghét
Luhan dùng tay còn lại đánh tơi tả vào người anh, đau lắm đó nha nhưngSehun vẫn cắn răng chịu đựng. Rồi những hành động chớp nhoáng xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hunhan-chi-can-anh-cho-la-em-se-toi/2324141/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.