Xin nhắc lại, bây giờ vẫn đang là buổi tối
20:30
Thểchất Luhan có chút yếu ớt, cho nên vừa rượt Sehun mới hơn 1km đã cảmthấy bản thân vô cùng mệt mỏi. Luhan đành ngồi lên một cái ghế đá gầnđấy, tiếng thở dồn dập dần dần trở nên đều lại
Trời đột nhiênrơi vài hạt mưa lất phất, đương nhiên không thể thấm ướt người cậu được. Nhưng Sehun đã biến mất rồi, Luhan rất lạnh, rất sợ, rất cậu đơn.Luhan, cậu... cậu muốn khóc. Vào chính lúc này, cậu thật sự rất cần anh.
_Sehun đáng ghét, ai cho phép anh bỏ rơi tôi. Vào lúc tôi cần sao anh lại mặc kệ tôi chứ. Anh... anh...
Nước mắt Luhan rơi không ngừng, vì trong tim cậu hiện đang có một cảm giác, một cảm giác “bị bỏ rơi”
Nước mắt cứ tiếp tục rơi như thế khi Luhan thấy một bàn tay giơ lêntrước mặt cậu. Ngước đôi mắt long lanh đầy nước lên nhìn, Luhan cuốicùng cũng đã nhìn thấy bóng hình Sehun đứng trước mặt mình. Kiềm khôngnổi xúc động mà nhảy vào trong lòng ôm chặt lấy anh. Không những chỉ ômmà còn mắng người nữa...
_Anh... cái đồ đáng ghét. Sao anh bỏ tôi lại một mình. Anh có biết tôi... tôi...
Sehun nãy giờ vẫn yên lặng, chỉ vòng tay ôm lấy thân hình bé nhỏ củacậu. Nhìn thấy cậu gái của mình khóc, anh cũng thấy đau lòng lắm chớ bộ. Sehun cố gắng dùng những lời nói để xoa dịu tâm hồn kia
_Khôngsao nữa. Có tôi ở đây rồi. Tôi vẫn sẽ luôn bên em, mãi không xa rời. Emđừng lo, có tôi ở đây sẽ không còn thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hunhan-chi-can-anh-cho-la-em-se-toi/2324124/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.