*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Là người đàn ông đưa khăn giấy, ngồi bên cạnh Trì Kính Uyên.
Chú ý tới ánh mắt sắc bén của cậu, người đàn ông cười cười, nói: "Xin lỗi, chỉ là tôi bỗng nhiên nghĩ tới câu này."
Trì Kính Uyên quay người chốt cửa lại, tiến đến trước mặt người đàn ông này, dò hỏi: "Câu anh mới đọc là cái gì?"
"Đó là một câu đồng giao Nhật Bản. Tương tự với cách chúng ta thường nói: ngoéo tay thắt cổ, trăm năm không nuốt lời." Người đàn ông ôn hòa giải thích, tựa như không ngại giọng nói lạnh lẽo cứng rắn của Trì Kính Uyên.
Tầm mắt Trì Kính Uyên đừng trên người hắn một lát: "Anh biết rất nhiều."
"Tôi và một giảng viên, là giảng viên văn học." Thái độ người đàn ông rất tự nhiên, mặt mày cùng khóe miệng mang theo một độ cong vừa phải, mỉm cười, xem như không có chuyện gì.
Trì Kính Uyên nhìn hắn thêm một chốc, chủ động vươn tay ra: "Trì Kính Uyên."
Người đàn ông cũng không ngại thái độ phòng bị trước đó của cậu, thân mặt cùng cậu bắt tay: "Triệu Hằng."
- --
Đoàn tàu đến bến. Trì Kính Uyên vừa cùng cảnh sát hoàn thành một bản ghi chép nhỏ. Cảnh sát đang còn tính hỏi lại hắn một vài chi tiết, một người cảnh sát khác trông có vẻ khá có thâm niên đi tới, chen ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Trì tiên sinh, đã làm phiền cậu nhiều. Bây giờ cậu có thể đi rồi."
Trì Kính Uyển nhấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trai/222555/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.