Edit by Luftmensch?
Khi Ngụy Chiêu Minh tỉnh lại lần nữa, trời đã bắt đầu sáng. Hắn cấu vào mu bàn tay của mình, cảm thấy một trận đạu đớn mới an tâm. Áo khoác của hắn đã cháy vụn, chỉ có thể mặc quần áo trong. Mới vừa mặc quần áo, ngoài cửa liền truyền đến tiếp đập cửa. Ngụy Chiêu Minh bước ra mở cửa, trước cửa là một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi. Nàng để tóc ngắn ngang tai, tóc mái dài che khuất lông mày. Khuôn mặt tròn tái nhợt, cầm một chồng quần áo như một người giấy khô khan.
"Chủ tử bảo ta mang quần áo đến cho khách nhân ngài". Âm thanh của nàng nhút nhát lo sợ. Ngụy Chiêu Minh đánh giá quần áo, thuận miệng hỏi: "Khách nhân? Đây là nhà của ta, từ khi nào ta lại trở thành khách nhân như vậy?"
"A! Là thiếu gia, thiếu gia!" Nha đầu kia như phạm phải lỗi sai cực lớn mà hoảng sợ kêu lên, tự tay tát một cái thật mạnh lên khuôn mặt mình. Trên khuôn mặt tái nhợt lập tức hiện lên năm dấu tay đỏ bừng. Nàng cho là từng ấy vẫn chưa đủ tạ tội, lại tiếp tục tát lên bên kia mặt một cái thật mạnh: "Thải Song miệng tiện, Thải Song miệng tiện...." Mỗi lần lặp lại liền tự cho mình một cái bạt tai, bốp bốp, chẳng bao lâu khuôn mặt liền sưng phù.
"Được rồi, được rồi" Ngụy Chiêu Minh vội vàng kéo tay nàng xuống, trong lòng lại dâng lên một cỗ bất hòa, "Chỉ là nói sai thôi, ngươi cần gì phải làm khổ mình"
Kỳ lạ, đây là nhà hắn sao...Lại nói tiếp, nơi này từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach/1155810/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.