Chủ quán càng nói càng kích động, tôi ra hiệu cho ông ta cố gắng khống chế cảm xúc mấy lần, nhưng càng làm ông ta khóc dữ hơn.
Tôi định kêu Bạch Khai cũng an ủi ông ta vài câu, không ngờ nhìn sang lại thấy đôi mắt y cũng đỏ hoe.
Lúc đó tôi mới nhớ ra, khi trước Bạch Khai nói y cũng từng có sư phụ, bây giờ sư phụ sống chết ra sao chưa rõ, hẳn là cũng bị xúc động lây.
Tôi vỗ vỗ vai Bạch Khai, có vẻ y thấy hơi xấu hổ, vội rít một hơi thuốc, xoay đầu sang hướng khác.
Tôi không thể làm gì khác, bèn tiếp tục khuyên nhủ chủ quán, bây giờ ông áy náy cũng không làm được gì, cố gắng kể hết chuyện đi rồi chúng tôi sẽ tìm cách giúp cho, biết đâu có cơ hội thay đổi gì đó. Hai người đi cùng tôi đây đều là cao thủ trong nghề, mỗi lần mời đến không dễ đâu, đừng phí thời gian khóc lóc.
Chủ quán ôm mặt rất lâu mới nói tiếp, sếp Giang à. Tôi biết tôi hại chết không ít người, giờ gặp kết cục như này cũng chưa trả hết tội. Nhưng cậu nghĩ đi, trên tôi còn có cha mẹ, dưới có vợ con, cả nhà đều trông cậy vào tôi cả. Nếu như lỡ chọc giận Hoàng Đại Tiên, đừng nói chi chuyện tiền bạc, chỉ sợ vợ con gặp chuyện bất trắc thì đời tôi coi như bỏ.
Sau này tôi thỉnh giáo vị cao nhân nọ, ông ta nói Hoàng Đại Tiên tự tìm tới tôi thì là cái số tôi phải chịu. Trừ khi Hoàng Đại Tiên tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557367/quyen-4-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.