Tôi thấy vợ chồng lão Phùng trong đám đông, ngoài ra còn có những gương mặt quen thuộc. Tôi biết tất cả đều là người dân trong thôn, số lượng nhiều thế này chỉ e là cả thôn cùng tới.
Tôi chẳng dám lên tiếng chào hỏi, nhìn ánh mắt đám đông cũng đoán được đối phương không có ý tốt. Kể cả vợ chồng lão Phùng, trước kia đối xử với chúng tôi thân thiện chất phác, hiện giờ cũng trưng ra vẻ mặt vô cảm khiến lòng tôi trở nên nguội lạnh.
Phải làm sao đây? Bạch Khai khẽ hỏi Tần Nhất Hằng.
Tần Nhất Hằng hít sâu một hơi, dường như đến hắn cũng không chắc chắn. Lát sau hắn mới nói, không thể dùng biện pháp cứng rắn, chỉ đành đi bước nào hay bước ấy. Chắc hẳn bọn họ cho rằng chúng ta sẽ chết ở trong rừng, họ vẫn luôn đứng đó chờ chúng ta. Nếu chúng ta chạy thì họ sẽ không đuổi theo, nhưng chúng ta có thể chạy đến đâu?
Tôi nghe vậy liền thấy bất an trong lòng, trước kia mỗi lần gặp nguy hiểm, tuy phải chịu thiệt nhưng cục diện vẫn luôn nằm trong tay chúng tôi. Song bây giờ lại bị người ta nắm mũi dắt đi, tôi thật sự vô cùng lo lắng, chết thì thôi, đằng này chỉ sợ bọn họ dùng cực hình tra tấn khiến chúng tôi sống không bằng chết.
Mải nghĩ, Tần Nhất Hằng đã bước về phía trước.
Tôi đi sau cùng, nhìn bóng lưng của Tần Nhất Hằng và Bạch Khai, bỗng dưng cảm thấy thật tự tin. Tôi được tiếp thêm dũng khí, không còn sợ sệt nữa.
Ra khỏi cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557320/quyen-4-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.