Bạch Khai còn chưa dứt lời đã phải kinh ngạc thốt lên rồi quay đầu lại nhìn Vạn Cẩm Vinh. Vẻ mặt hai người họ đều hơi kỳ quái, Châu Gia nói, có người đã tới đây?
Mặc dù bây giờ đang là ban đêm, nhưng xung quanh thuần một sắc trắng của tuyết, tầm nhìn không tệ. Nghe Châu Gia nói vậy, tôi cũng rất ngạc nhiên, dường như có thứ gì đã bị người ta treo lên những cành cây quanh đó, không ngừng phất phơ trong gió lạnh.
Bạch Khai châm điếu thuốc nói với Vạn Cẩm Vinh, là do anh giở trò sao?
Vạn Cẩm Vinh lắc đầu, bảo Châu Gia đi xem xét.
Châu Gia cẩn thận hướng về phía cánh rừng, tư thế bước đi trông khá buồn cười, chỉ chốc lát sau cả bóng dáng đã khuất trong rừng cây âm u.
Có lẽ ban nãy tôi vật lộn hăng quá nên bây giờ rất mệt, mặc dù mang áo khoác quân đội dày cộp nhưng vẫn thấy lạnh thấu xương. Tôi hỏi Bạch Khai, tình hình sao rồi? Tôi còn có thể quay về hay không?
Bạch Khai đi đến một thân cây cách chúng tôi gần nhất, y nhảy bật lên tóm lấy thứ ở trên đó xuống. Dưới ánh sáng mỏng manh, y ấp úng kinh hãi nói, không ổn rồi, trong rừng có đăng cơ hồn nhi!
Vạn Cẩm Vinh lập tức đoạt lấy đồ vật trên tay Bạch Khai, hắn cách tôi rất gần, lúc này tôi mới thấy rõ đó là một thứ giống như dải lụa trắng, rộng khoảng hai bàn tay, phía trên không có chữ, nhưng phần dưới dải lụa có một nút thắt.
Vạn Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557309/quyen-4-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.