Bạch Khai nói như vậy thì chắc chắn y đã dùng thủ đoạn nào đó, tôi chẳng thân quen gì Lão Khâu nên cũng không tò mò, hơn nữa tôi cũng thật sự không có tâm trạng để ý đến sống chết của người khác, dù sao đó cũng là số mệnh của Lão Khâu mà.
Sau khi đã hiểu rõ mọi chuyện, chúng tôi cũng không cần phải ở lại nhà xưởng này nữa. Tôi và Bạch Khai đều muốn đi về trước, chờ sau này chuẩn bị kỹ càng rồi quay lại thăm dò khu vực xung quanh, ắt hẳn đến lúc đó sẽ biết Âm Hà có tồn tại hay không. Nếu bây giờ mà tìm kiếm thì quá nóng vội.
Chúng tôi chào tạm biệt Lão Khâu rồi lên đường vào một ngày nắng đẹp. Có lẽ Lão Khâu thật sự biết ơn Bạch Khai nên đã theo tiễn chúng tôi một đoạn rất xa, lúc từ biệt còn khăng khăng đưa cho tôi chiếc mũ giống hệt cái ông ta đang đội. Chiếc mũ còn mới toanh, là một trong những chiếc mũ mà trước đây Lão Khâu lấy được. Tôi nghĩ có thể sau này nó sẽ phát huy tác dụng nên cũng không từ chối, nhân tiện mang trên đường về cũng rất ấm áp.
Sau khi về đến khách sạn, tôi và Bạch Khai không dừng chân lại lâu mà ngủ tạm một giấc rồi lập tức quay về. Đến khi về được nhà đã là chuyện của hai ngày sau.
Tôi nghỉ ngơi hai ngày, nhưng trong hai ngày đó cũng nhân cơ hội tham gia hai buổi bán đấu giá. Đồ đấu giá đều là những ngôi nhà bị ngân hàng tịch thu khi không trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557274/quyen-3-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.