Tôi mua vé máy bay gần nhất rồi cùng Bạch Khai rời đi, sau khi xuống sân bay còn phải chuyển sang tàu lửa. Hai ngày sau mới coi như đã đến nơi.
Dọc theo đường đi, tâm trạng của tôi rất khó miêu tả. Từ trước tới giờ tôi chưa từng kinh doanh qua nhà xưởng, thậm chí mua xong bán ra bằng cách nào cũng không biết. Hơn nữa tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra trong chuyến đi lần này, nói chung là vô cùng bất an.
Tin tức về nhà xưởng này không phải do tôi nghe ngóng được, mà là tự đưa đến cửa.
Làm trong cái nghề này lâu như vậy, đương nhiên tôi cũng phải nắm bắt hình thức kinh doanh hiện đại, chẳng hạn như bỏ tiền thuê quảng cáo trên các trang web mua bán. Nhiều căn nhà vào tay tôi đều dựa theo cách này.
Nhưng nhà xưởng này lại không như vậy. Đối phương không dựa theo cách thức liên hệ trên quảng cáo mà gọi điện cho tôi, cũng không phải thông qua môi giới mà là trực tiếp gửi bưu kiện đến tận nhà.
Nội dung trong bưu kiện rất đơn giản, đại khái là cần bán nhà xưởng, giá cả hữu nghị, liên hệ Lão Khâu. Tiếp theo là địa chỉ.
Đi cùng theo đó là một vài ảnh chụp của nhà xưởng, ảnh chụp đã lâu, độ phân giải rất thấp. Thông qua ảnh chụp có thể thấy thời điểm đó nó vẫn còn hoạt động, không có dây chuyền sản xuất, chỉ có vài công nhân đang chế tác mũ.
Nếu là bình thường thì loại bưu kiện kiểu này đã bị tôi coi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/3557163/quyen-3-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.