Bạch Khai không nhanh không chậm nói, làm gì tiếp bây giờ? Ngoài chờ đợi ra còn có thể làm gì? Anh vẫn còn muốn mua xe nữa à? Bạch Khai quay lại xe, mở cửa ngồi vào trong, mở lời rào đón tôi, Tiểu Khuyết à, tôi chuẩn bị giảng giải đây, mau ngồi vào chuẩn bị lật đổ tảng đá lớn đi!
Tôi không do dự lập tức chui vào.
Xe dừng bên cạnh cây giải oan, chốc lát sau gió đã nổi lên. Lá cây dương dưới đất theo gió bay thốc lên, có vài chiếc còn đáp lên cửa kính xe, làm tôi mấy phen giật cả mình. Tôi ngồi trên ghế điều khiển, cách thân cây rất gần, theo bản năng muốn trốn qua ghế lái phụ. Bạch Khai phía sau dùng khuỷu tay giữ lấy tôi, quát lớn một tiếng "Cắn!" Tôi vừa quay đầu lại đã bị y nhét thẳng chiếc giày mang trên chân vào miệng, mẹ nó đây mới là cái bẫy hoành tráng nhất đây này. Tuy giày của Bạch Khai không có mùi lạ, nhưng ngậm trong miệng cũng chẳng dễ chịu gì. Tôi lại lo lắng nghĩ có thể đây là một phương pháp bảo mệnh nào đó, cũng không dám nhổ ra, trong lúc nhất thời sững sờ không biết phải làm sao.
Bên ngoài gió càng lúc càng lớn, lá bị thổi bay càng lúc càng cao. Tiếng gió ngắt quãng cũng đã bắt đầu truyền vào tai tôi. Qua ba phút, nó càng lúc càng mãnh liệt, không biết vì sao mà nghe như tiếng ai than khóc, làm tôi không rét mà run.
Tôi tin rất nhiều người từng trải qua cảm giác như vậy, nửa đêm gió to càng nghe càng đáng sợ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/1144804/quyen-3-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.