Ấn tượng của tôi đối với Viên Trận vẫn còn dừng lại ở một cái thi thể, hiện tại nhắc tới khó tránh khỏi cảm giác cứ thấy quái quái.
Tôi nói: "Viên Trận không chết? Gã muốn làm cái gì? Nếu muốn thượng thân sao không tìm cái thân thể nào khỏe mạnh một chút, ông lão kia vừa nhìn là biết sắp xuống mồ được rồi, nhập vào lão còn có thể làm gì? Nằm bất động một chỗ chờ phục vụ đến?"
"Anh đừng thấy ai cũng đem gộp chung một loại như thế, làm người là phải theo đuổi những thứ cao (siêu) hơn có hiểu chưa?" Bạch Khai không đồng ý nói, có điều nghi vấn của anh cũng không sai, nếu gã đã lựa chọn lão già kia thì hẳn phải có lý do.
Tôi nhìn về phía Bạch Khai, y dùng bút viết lên giấy một chữ Vạn.
Trong nháy mắt tôi liền hiểu, ông lão kia là người nhà họ Vạn? Cho nên chỉ khi dùng thân thể đó thì mới có thể đi tìm chết? Nếu không sẽ không cách nào biết được bí mật của Vạn gia?
Tôi vội hỏi lại, Bạch Khai liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ có lý do này là có sức thuyết phục mà thôi. Bất quá lập trường của Viên Trận này cũng có hơi chút kỳ quái, vừa không giống như đến điều tra người Vạn gia, lại không giống như là người họ Vạn."
Y vừa nói vậy, tôi bỗng nhiên nhớ đến cái người có hình xăm trên mặt kia. Tôi liền hỏi: "Người trên thuyền kia đâu? Rốt cuộc cậu ta là ở bên phe nào?"
Nháy mắt sắc mặt Bạch Khai thay đổi một chút, lúc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/1144793/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.