Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc kia, tôi suýt chút nữa thì bật khóc. Nếu không phải do Bạch Khai giữ chặt lấy thì tôi nhất định đã đạp cửa mà lao ra rồi.
Tôi tức giận gọi vài câu, không ai trả lời.
Tần Nhất Hằng cứ như vậy nói một câu, sau đó dù tôi có kích động kêu gào gì đi nữa, bên ngoài cũng đã không còn động tĩnh gì.
Tôi ở bên trong bực bội lăn lộn mấy phút, rốt cuộc hiểu rằng Tần Nhất Hằng đã đi rồi. Cả người đều mệt mỏi, xụi lơ trượt dần xuống.
Bạch Khai khuyên tôi: "Anh đừng nghĩ nhiều. Theo tôi thấy mấy bức họa ở đây tám chín phần là do Tần Nhất Hằng để lại. Hiện tại hắn đến đây chỉ thị cho anh bước tiếp theo, xin hãy cho tổng hội chút mặt mũi."
Lời Bạch Khai không phải không có lý, chỉ là tôi thật sự cảm thấy không thoải mái, cũng lười tiếp lời y.
Tôi suy nghĩ tình trạng hiện tại một chút, trong đầu đưa ra vài kết luận.
Đầu tiên, các bức họa trong tủ quần áo này nhất định mang tin tức nào đó, nếu không Tần Nhất Hằng cũng không đến mức phải phí công chạy đến vẽ ở đây.
Nhưng nếu là như vậy liền sẽ sinh ra một nghi vấn. Nếu hắn có cái gì muốn nói cho tôi cứ dứt khoát nói luôn hoặc viết ra giấy có phải hơn không, đằng này còn phải tốn công vẽ vời, hơi thừa thãi.
Tôi thầm nghĩ chẳng lẽ Tần Nhất Hằng cũng không tìm được đáp án, cho nên mới đem câu đố này đến cho tôi, nhờ tôi cùng giúp tìm lời giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/1144791/quyen-3-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.