Tôi không biết cái gọi là bí mật rốt cuộc là cái gì, chỉ e rằng có quan hệ với tủ quần áo. Lòng thầm kêu, Tần nhị ơi là Tần nhị, cậu cũng thật ngốc quá đi, hôm nay nếu cậu thật sự không đến thì chẳng phải lỗ nặng rồi à?
(Tần nhị = Tần ngốc?)
Sau khi bật đèn, trong khoang thuyền càng yên tĩnh hơn trước. Tôi lắng tai nghe một chút, không thấy có tiếng môtơ phát ra, có lẽ thuyền đã dừng. Bất quá, nhìn một mảnh đen ngòm ngoài cửa cũng không biết chúng tôi đã đến đâu.
Tôi cân nhắc tình hình một chút, cảm thấy rất khó xuống tay ở đây, không bằng đem quắc quắc nhổ ra trước, lỡ đâu lát nữa cắn chết nó thì tôi chẳng cứu sống lại được đâu. Đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên từ ngoài khoang thuyền có người hô to: Có người bò lên trên thuyền!
Lòng tôi trở nên vô cùng kích động, mẹ nó Tần Nhất Hằng rốt cuộc cũng chịu tới rồi sao?
Những người khác cũng không phản ứng lớn, chỉ có hơi chút giật mình. Ngoài boong tàu lục tục đã có một ít tiếng bước chân, xem ra tới không ít người.
Giây tiếp theo lại thấy người nọ hô: Không đúng! Không phải người sống! Tiếng hô qua đi, bên ngoài ồn ào hẳn lên làm người không phân biệt rõ trạng huống. Sáu ngón hình như đã đứng ngồi không yên, gã đi đến bên cửa hướng ra ngoài xem xét một chút, sau đó liền chạy đi luôn.
Tôi đứng gần cánh cửa nhất, lúc gã đi ngang qua tôi, tôi có xúc động rất muốn cho gã một đạp, mẹ nó ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-trach-but-ki-tam-trach-liep-nhan/1144778/quyen-3-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.