Chương trước
Chương sau
Hôm nay cậu ấy sẽ đến, hôm nay cậu ấy không đến, hôm nay cậu ấy sẽ đến, hôm nay cậu ấy không đến…
Trong lòng thay đồ, Hùng Hùng đầu đeo tai gấu lông tơ lù xù, tay cầm đoá hoa màu hồng phấn, cánh hoa rơi đầy đất, chỉ còn lại một cánh cuối cùng: “Hôm nay cậu ấy sẽ không đến…”
Hùng Hùng quấn quýt, bứt nốt cánh hoa cuối cùng còn sót lại: “Hôm nay cậu ấy sẽ đến!”
“Ai hôm nay sẽ đến? Dì của cưng sao?”
“Nam tỷ tỷ.” Hùng Hùng vội vã đem đống cánh hoa bị hắn thẳng tay bứt không thương tiếc giấu sau lưng.
“Tai gấu dễ thương quá, đeo lên thật sự rất tình-thú.” Nam tỷ tỷ bật cười hai tiếng.
Hùng Hùng cảm thấy rạo rực hẳn lên: “Thật sao? Em cũng thấy rất hợp với mình.”
“Cưng đúng là tự mãn mà, Diamond Barbie.” Biệt danh này là do Joseph đặt, Nam tỷ tỷ đặt biệt thích, cũng bắt chước Joseph gọi hắn là Diamond Barbie, “Lát nữa cố mà trình diễn cho thật tốt, đoá hoa cúc nhỏ cô đơn của cưng khéo lại được người để ý ấy chứ.”
Tuy rằng lương công việc làm huấn luyện viên thể dục của Hùng Hùng cũng xem như ổn định, nhưng vì nể mặt Nam tỷ tỷ, lâu lâu hắn vẫn vào đây múa cột, số tiền boa mà hắn nhận được luôn đầy cả quần lót. 
Thế nhưng, hôm nay hắn lại nghĩ, nếu không phải là Phạm Hiểu Dương, hắn không dâng hoa cúc cho ai hết.
Đêm nay Nam tỷ tỷ mặc trang phục rất tao nhã, làm Hùng Hùng nhịn không được liên tưởng đến Xà Tinh trong Hồ Lô Biến. Đương nhiên, Nam tỷ tỷ không chỉ sở hữu khuôn mặt đẹp mà đường cong cơ thể cũng đẹp vô cùng, trông rất tự nhiên lại không quá khoa trương. Tuy rằng trên người mặc vớ quần và giày cao gót, Nam tỷ tỷ vẫn là một người đàn ông hàng thật giá thật.
“Mọi người sẽ cổ vũ cho cậu thật nhiệt tình.” Nam tỷ tỷ vừa bấm mi vừa nói, “Các cậu phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền vào, tôi còn nhiều nợ nầng chưa trả. Lần này ai kiếm được nhiều tiền nhất, cuối năm nhất định có hầu bao.”
Hùng Hùng dựa cột thở dài, hắn chỉ đứng múa thôi, có phải công nhân đâu mà làm ra nhiều tiền, chắc chắn cuối năm không có hầu bao.
_______________________
Quả nhiên hắn không nên đến!
Phạm Hiểu Dương phiền muộn trốn trong toilet. Lúc vừa bước vào quán bar đã có vô số cánh tay vuốt ve mông của hắn, vừa nghĩ đã thấy buồn nôn! Tại sao hắn lại từ chối bà Trần, bỏ cơ hội kiếm tiền chạy đến chỗ này?
Đem thiệp mời vứt vào thùng rác, Phạm Hiểu Dương loáng thoáng nghe thấy tiếng rên rĩ thở dốc cùng một số âm thanh mờ ám khác từ buồng vệ sinh sát vách truyền đến, dạ dày không khỏi co quắp một trận.
Hắn căn bản không hề tin những câu chuyện vô nghĩa của Hùng Hùng!
Mang theo tâm trạng hoảng sợ chạy như bay ra khỏi toilet, tiết mục đã chính thức bắt đầu rồi, bốn phía vang lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc, một nhóm đàn ông cơ bắp to lắc lắc mông đi ra từ cánh gà. Phạm Hiểu Dương xem được một lúc thì không chịu được nữa, thầm nghĩ thoát khỏi cái nơi quái quỷ này càng sớm càng tốt, trong lúc vô ý, mắt lại lướt qua một thân ảnh quen thuộc.
Người kia… Là Hùng Hùng?
Đèn sân khấu rực rỡ chói loà đầy màu sắc, chiếu rọi trên làn da nâu của Hùng Hùng. Mồ hôi từ yết hầu lăn xuống ngực rồi một đường xuống bụng, cuối cùng biến mất bên trong đồ lót bó sát người, thứ bên trong như ẩn như hiện của hắn. Bầu không khí hiện tại đang rất HIGH, Phạm Hiểu Dương phải thừa nhận rằng, một Hùng Hùng như vậy thực sự rất quyến rũ, rất có mị lực, chờ đã… Đầu hắn bị thủng một lỗ rồi hay sao mà nghĩ vậy!? Đúng là điên thật mà!
Mặc dù nói ra có chút buồn cười, nhưng Phạm Hiểu Dương thực sự rất muốn đem tiền boa nhét vào quần lót Hùng Hùng, và hắn làm thật. Phạm Hiểu Dương rút từ trong túi ra tờ 100 đô la, định bụng sẽ tiện tay đánh vào mông Hùng Hùng một cái. 
Hùng Hùng quay đầu lại. Lúc hắn nhìn thấy Phạm Hiểu Dương, nơ-rôn thần kinh trong thoáng chốc đều đình chỉ, ngơ ngác đứng một chỗ trên sân khấu. Cả thế giới thoáng chốc như chỉ còn lại hai người bọn họ, hắn cảm thấy hạnh phúc như được trời ban.
“Làm sao vậy? Tiếp tục nhảy đi chứ.” Bởi vì xung quanh quá ồn ào, Phạm Hiểu Dương phải hét lên, cũng không biết Hùng Hùng có nghe được hay không. Đối phương giống như bị điểm huyệt, mặc hắn nói gì cũng không phản ứng. Phạm Hiểu Dương có chút quẫn bách, đành quay mặt ra vẻ muốn đi.
“Anh không nhảy, tôi về.”
“Đừng đừng đừng…” Hùng Hùng cuối cùng cũng giải khai huyệt đạo, từ trên sân khấu nhảy xuống, vội vã bước về phía Phạm Hiểu Dương, ngực ngập tràn hạnh phúc, “Tôi tưởng cậu đang giận, không ngờ cậu lại đến…”
Phạm Hiểu Dương nhún vai: “Bản thân tôi cũng không biết vì sao mình lại đến đây nữa. Bất quá, anh nhảy rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Hùng Hùng cảm thấy bản thân thật may mắn vì có thể nghe được những lời này.
“Xem cũng đã xem rồi, cổ vũ cũng đã cổ vũ rất nhiệt tình rồi, tôi nghĩ cũng muộn rồi. Tôi về trước đây, anh cứ ở lại chơi đi.”
“Này…” Hùng Hùng bạo gan nắm lấy cổ tay hắn, “Sao vừa tới đã muốn đi rồi?”
Phạm Hiểu Dương lặng lẽ rút tay ra: “Không có cách nào, nơi này thực sự không hợp với tôi.”
“Vậy cậu đợi một chút, tôi thay đồ xong sẽ ra lái xe chở cậu về, chờ một chút là được rồi, nhanh lắm.” Cứ vậy mà đi, Nam tỷ tỷ chắc chắn sẽ tức giận… Có điều, so với quán bar này, Phạm Hiểu Dương quan trọng hơn.
Rất sợ Sunny thiếu kiên nhẫn sẽ một mình rời đi, Hùng Hùng dùng tốc độ âm thanh thay quần áo, xoẹt cái đã xong. Lúc bước ra, nhìn thấy Phạm Hiểu Dương vẫn đứng trước cửa đợi mình, Hùng Hùng thở phào một hơi, hai người cùng lái xe về nhà. Hôm nay không hiểu vì sao mà Phạm Hiểu Dương không chịu ngồi hàng ghế phía trước cạnh hắn, Hùng Hùng tuy có hơi cảm thấy mất mác, nhưng vẫn như cũ bày ra một nụ cười, cùng Phạm Hiểu Dương nói vài câu chuyện phiếm:
“Từ nhà cậu đến đây xe như vậy, sao không đi xe?”
“Tôi không có xe.” Phạm Hiểu Dương thành thật trả lời.
“Hả? Mọi ngày vẫn hay thấy cậu lái xe đến phòng tập đón Tinh Tinh mà?”
“Đó là xe của cô ấy, không phải của tôi.”
Hùng Hùng suy nghĩ vòng vo, cuối cùng sực nhớ ra Phạm Hiểu Dương là người Tả Tinh Tinh dùng tiền bao dưỡng, không phải người yêu. Bị như vậy, nhất định lòng tự trọng tổn thương nặng nề. Nói một hồi chỉ thêm xấu hổ, tốt nhất là không nên tiếp tục đề tài này nữa.
“Không có xe cũng tốt, có rồi lại sinh ra lắm chuyện phiền phức.” Hùng Hùng nỗ lực chuyển đề tài, “Gần đây tôi có tập làm bánh mì kẹp giăm bông và trứng, cảm thấy đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, hôm nào sẽ mang cho cậu ăn thử.”
“Tại giao lộ đó, rẽ phải.” Phạm Hiểu Dương đột nhiên lên tiếng.
“Cậu không về nhà sao?”
“Đừng hỏi gì hết, cứ nghe theo chỉ dẫn của tôi là được rồi.”
Hùng Hùng tuy có nghi ngờ, nhưng vẫn nghe theo chỉ dẫn của Phạm Hiểu Dương, càng đi càng thấy có chỗ không đúng… Hình như hướng này, là đi về một dãy khách sạn đó. Vì vậy, Hùng Hùng mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuống.
Ngay khi Phạm Hiểu Dương nhìn thấy khách sạn trước mặt, liền mở miệng: “Được rồi, dừng ở đây.”
Hùng Hùng nghe lời giẫm phanh lại, nuốt nước bọt hỏi: “Hiểu Dương, chỗ này…”
“Không cần tìm bãi đổ xe, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, vào nhanh ra nhanh là được rồi. Nói, hai mươi ngàn có đủ hay không?”
Nói xong, Phạm Hiểu Dương mở cửa xe bước xuống.
Bộ não Hùng Hùng lúc này loạn thành một cục, không nghĩ được gì. Hắn chỉ có thể theo xuống xe, mờ mịt mà hưng phấn nhìn Phạm Hiểu Dương, không biết tiếp theo nên làm gì.
“Tại sao lại dùng ánh mắt đó mà nhìn tôi?” Phạm Hiểu Dường bày ra vẻ mặt tươi cười trước mắt hắn, “Không phải muốn lên giường với tôi sao? Xong việc rồi thì cút càng xa càng tốt, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.