Sau cái ngày định mệnh ấy, Hùng Hùng chỉ cần một số thứ nữa thôi thì có thể nói là sướng như tiên.
Một là công việc dần ổn định lại, hai là có người yêu ở ngay bên cạnh. Tuy hai người không sống chung một nhà, nhưng có thể ngày ngày gặp nhau, còn có thể cùng nhau ăn tối. Cuối tuần nếu không phải là cùng nhau lái xe ra ngoài hóng gió, cùng ăn một bữa tiệc BBQ, thì là nắm tay nhau cùng ra biển ngắm mặt trời lặn. Mỗi tuần làm ít nhất 3-4 lần, sáng sớm tỉnh dậy có thể nhìn thấy mặt đối phương.
Hạnh phúc với Hùng Hùng mà nói, cũng chỉ đơn giản đến thế mà thôi.
Tất nhiên, Phạm Hiểu Dương thì khác xa Hùng Hùng, hắn không có khoa trương om sòm như vậy, hắn chỉ cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình đã ổn định lại rồi. Không sai, đã ổn định lại rồi, những thứ mà hắn luôn muốn có, hiện đều đã nằm trong tay.
Chỉ có điều, đời người chẳng lúc nào là bình yên phẳng lặng cả, thỉnh thoảng cũng sẽ có một số chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
“Anh, chính là chỗ này.”
“Hoan nghênh quý khách, xin hỏi chị cần… gì…” Phạm Hiểu Dương lúc đó đang sắp xếp lại kệ sách, lúc này đang là giờ học của học sinh, rất ít khách đến, hắn lại không nghĩ rằng, lần này bước vào, cũng chẳng phải loại khách bình thường gì cho cam.
Đã bao lâu rồi hắn chưa gặp lại cha của hắn? Cẩn thận nhớ lại, từ năm lớp 12 lúc hắn bỏ nhà đi, đến bây giờ cũng đã đến năm năm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thu-duong-tu-cuong/2235120/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.