Đặng Lam Trà nằm trên giường, lăn lộn hoài vẫn chưa ngủ. Cô cảm thấy đau ở sống lưng. Cơn đau cứ cách 15 phút một lần. Nhưng sau đó, cơn đau ập đến dồn dập.
Cô với tay chạm vào người đàn ông đang ngủ bên cạnh:
“Anh Hưng, em đau bụng.”
Nguyễn Phục Hưng đang ngủ, hắn bật ngồi dậy:
“Đặng Lam Trà có phải em sắp sinh rồi không?”
“Cũng có thể. Mau, chúng ta đi thôi.”
Hắn vẫn mặc đồ ngủ bế Lam Trà lên, cô đẩy hắn ra: “Hưng, anh làm gì đó? Em còn đang mặc đồ ngủ.”
“Đi sinh mặc đồ gì không được?”
“Không được. Em phải thay quần áo. Anh mau thả em xuống.”
Sợ cô khó chịu ảnh hưởng đến đứa bé. Phục Hưng thả Lam Trà xuống. Chân vừa chạm đất, một dòng chất lỏng màu trắng đục ào xuống.
“Không được. Em thay đồ con nó chui ra ngoài luôn đấy. Chúng ta phải đến bệnh viện.”
Hắn bế ngang cô lên đi nhanh xuống lầu còn hét lớn: “Quản gia. Lam Trà sắp sinh.”
Còn đang trong cơn buồn ngủ, quản gia bật dậy kéo theo vali và giỏ đồ đi sinh.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân đau bụng lúc nào?”
“Vừa rồi. Nhưng mà vỡ nước ối rồi. Nhanh.”
Xe dừng lại trước cổng khoa cấp cứu, Phục Hưng mặc đồ ngủ bế Lam Trà vào. Bây giờ hắn làm gì có thời gian quan tâm đến vẻ ngoài cơ chứ.
“Kêu bác sĩ trưởng khoa sản ra đây.”, Phục Hưng lớn tiếng quát.
“Trưởng qua hôm nay không có ca trực ạ.”, bác sĩ trực nói.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388417/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.