“Các người mau để tôi đi.”
Đặng Lam Trà rất vội. Cô muốn biết mẹ của mình ra làm sao. Nhưng thuộc hạ trong nhà cứ giam lỏng cô.
“Xin lỗi, Hưng thiếu có dặn không cho người ra ngoài.”
“Tôi muốn đi. Không lẽ anh ấy định giam cầm tôi cả đời hay sao?”
Vừa lúc Nguyễn Phục Hưng từ bên ngoài về: “Tôi muốn giam cầm em cả đời thì sao?”
Đặng Lam Trà buông thõng người, cả cơ thể như bị gãy xương:
“Phục Hưng, xin anh cho em gặp mẹ em. Bà ấy đang cần em.”
Cô nhanh chóng phản ứng lại, đứng dậy giữ chặt tay Phục Hưng: “Xin anh. Cho em đi lần này thôi.”
Phục Hưng kéo tay của cô ra.
“Lúc em tôi nằm viện tôi còn đang ở đồn cảnh sát.”
“Hưng…”
“Tôi phải cho bà mến ta cảm giác của em mình. Vậy cho nên em đừng hòng ra khỏi chỗ này.”
Lam Trà không thể ngờ được Phục Hưng sẽ đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên lạnh lùng như thế. Cô khó tin lắc đầu.
Người đàn ông ngẩng đầu, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, nói: “Tôi khuyên em mau vào ăn cơm. Giữ lấy sức khoẻ để còn gặp lại bà ta.”
Cô ngồi xổm trên mặt đất, cổ họng đau như bị xé rách.
Về nhà chỉ có chán, Nguyễn Phục Hưng không ăn, hắn vội vàng lái xe ra ngoài.
Đường đang đi bỗng tắt hẳn, hắn hạ kính xe xuống, nghe người ta nói phía trước có tai nạn.
Vừa định quay đầu thì có người mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388410/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.