Đặng Lam Trà không thấy đau vì chắn trước cô là Nguyễn Phục Hưng.
Cô ngẩng mặt: “Anh sao lại ở đây? Tay anh có sao không?”
“Không sao. Chuyện nhỏ.”
Nguyễn Phục Hưng cởi áo khoác vest ném nó đi rồi. Tay áo rách nhiều lỗ bật máu. Chân mày hắn khẽ cau lại.
Mắt phượng hẹp trở nên đỏ ngầu, giọng dọa người:
“Còn không xem cô động vào ai?”
Sắc mặt Mạc Tương Tư xám như tro, môi run run: “Không liên quan đến anh…”
“Vợ tôi sao không liên quan đến tôi?”
Hắn nhìn sang Đặng Lam Trà: “Em tính xử lý cô ta thế nào?”
Cô lắc đầu. Hiểu được ý cô, hắn lại cười lạnh:
“Cô ấy có thể tha cho ngươi, còn ta thì không.”
Sắc mặt Mạc Tương Tư trắng bệch như tờ giấy: "Anh muốn, muốn thế nào?”
"Nói, là ai sai khiến ngươi?”
"Không ai sai tôi cả.”
“Nói cách khác, ngươi là chủ mưu?”
Mạc Tương Tư lắc đầu: “Không được. Ngươi không được động vào tôi. Tôi đang mang thai.”
Phục Hưng không muốn phí thời gian nghe Tương Tư nói, y liếc mắt nhặt lấy chai nhựa còn chút chất lỏng ở bên trong đem đến trước mặt Tương Tư.
“Đứa trẻ cần mẹ, chứ không nói là cần nhan sắc của mẹ nó.”
Gió thổi mạnh khiến Mạc Tương Tư lạnh sống lưng:
“Đừng… Là Đặng Lam Thanh sai tôi làm. Hắn bảo tôi…”
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy: “Nói sớm có phải tốt hơn không?”, tay hắn từ từ nghiên chai nhựa đổ xuống chân của Tương Tư. Tiếng hét của ả làm quạ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388397/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.