“Ngươi…”
Chiếc mặt nạ rơi xuống, cô ta bắt đầu buồn nôn: “Oẹ".
“Khốn kiếp. Ngươi mau cút khỏi đây tránh ảnh hưởng đến Hưng thiếu!’
Người con gái cúi mặt nhặt chiếc mặt nạ lên đeo vào, giọng chậm rãi:
“Tôi đã nói sẽ khiến cô khiếp sợ cô còn không tin.”
“Nói nhiều làm gì? Mau cút đi!”
Cô gái đứng dậy cười khẩy một cái. Sau đó vội bước ra ngoài. Tất cả hành động của cô đều được Nguyễn Phục Hưng thu vào tầm mắt. Quả thật ngoài trừ dung mạo ra, tất cả đều hoàn toàn giống với Đặng Lam Trà.
“Bỏ đi!”
‘Hưng thiếu ngài nói gì. Oẹ.”
Hắn cười khẩy, đưa tay đẩy nữ nhân bên cạnh ra: “Ngươi muốn nôn đi chỗ khác mà nôn.”
Người phụ nữ đó bước vội ra ngoài. Cô ta đi rồi, Nguyễn Phục Hưng đứng dậy sải bước. Ra đến cửa cùng lúc nghe được tiếng cô ta gào lên:
“Chết tiệt. Đau quá! Ngươi muốn gì?”
Người con gái bưng mâm đạp một chân lên người phụ nữ ngã sóng soài:
“Ta nói cho ngươi nghe, cho dù ta xấu xí hơn ngươi. Ngươi không có quyền chà đạp ta. Nếu còn lần sau ta không đảm bảo ngươi được lành lặn. Mau cút!”
Nói xong người con gái đó còn phủi tay cười.
“Ngươi không sợ mất việc?”
Cô ta cười khẩy: “Mất việc ta tìm việc mới còn hơn ở đó chịu trận bị người khác chà đạp hết lần này đến lần khác. Bổn cô nương đây chính là không muốn làm!”
Nói xong cô gái bỏ chạy.Nguyễn Phục Hưng chắn chắn dáng người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388386/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.