Đặng Lam Trà vội vàng bắt xe đến điểm hẹn. Đón cô là một chiếc xe thể thao trắng, người đàn ông trong xe đeo kính râm. Cửa kính phụ từ từ mở xuống, Đặng Lam Trà gấp gáp hỏi:
“Có đúng như lời anh nói?”
Lên xe đi rồi nói, ở đây không tiện. Đặng Lam Trà mở cửa xe bước vào. Hoàng Đặng Quân ngồi ghế lái, anh nhóm người qua thắt dây an toàn cho Lam Trà.
“Anh làm gì thế?”
“Thắt dây an toàn cho em.”
Đặng Lam Trà vội đẩy Hoàng Quân ra: “Em với anh bây giờ không giống trước. Tránh bị hiểu lầm.”
“Ừ.”
Khoé mi Đăng Quân hơi rũ, bây giờ Lam Trà ngồi cạnh anh như có một tấm kính chắn lại. Là cách cả thế giới mới đúng. Hoàng Đăng Quân cười khẩy, cảm giác chua xót nơi chớp mũi.
Đặng Lam Trà hít một hơi, sau đó quay sang nhìn anh: “Em thật xin lỗi! Đáng ra em không nên có mặt ở đó.”
“Không sao mọi chuyện đang được giải quyết. Cũng không phải lỗi tại em. Nửa năm qua em sống thế nào? Còn dì nữa?”
“Em và mẹ vẫn khoẻ.”
Hoàng Đăng Quân có chút khó chịu. Anh tấp xe vào bên lề rồi quay sang hỏi Lam Trà:
“Đặng Lam Trà tại sao trải qua bao nhiêu chuyện, em cuối cùng lại dây dưa với hắn? Sao em mãi không chịu nghe anh?”
Đặng Lam Trà mở cửa đi ra ngoài: “Anh nói với em là đi tìm hiểu chuyện đó. Tại sao lại trách em.”
“Được. Em vào trong rồi nói. Ở đây nhiều người.”
Đặng Lam Trà dằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388381/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.