Bầu trời hôm nay trong xanh như tâm trạng của Hoàng Đăng Quân. Anh đang mặc âu phục trắng, tay cầm bó linh lan trắng cực kỳ đắt. Sở dĩ nó đắt vì một năm chỉ nở rộ một lần và tuổi thọ mỏng manh. Dáng người cao ráo, mái tóc vuốt keo chỉnh chu. Nụ cười tỏa sáng như nắng ban mai.
Anh được bà Hoàng đích thân thắt cà vạt cho. Bà rất thương con trai của mình. Nhìn con hạnh phúc, bà cũng hạnh phúc theo.
“Hoàng Đăng Quân, con thật sự yêu con bé?”
Hoàng Đăng Quân gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi!”
Mau ra đón con bé đi.
Trong phòng thay đồ, Đặng Lam Trà cứ ngồi thẫn thờ. Bà Lam nhìn thấy mặt con gái lại nhắc nhở:
“Đặng Lam Trà vui một chút.”
Đặng Lam Trà gật đầu, nhếch môi cười một cái lấy lệ.
“Mẹ. Mẹ đi ra với ba đi. Để con yên tĩnh một lúc. Con hứa với mẹ sẽ không chạy trốn đâu!”
“Chắc chắn chứ?”, bà Lam nghi hoặc.
Đặng Lam Trà gật đầu: “Huống chi ở đây nhiều người như vậy. Con chạy như thế nào?”
“Được rồi. Ta qua xem Tiểu Quân thế nào!”
Đặng Lam Trà nhìn điện thoại tin nhắn vừa được gửi đi thì cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa:
“Đặng tiểu thư, tôi đến theo lời căn dặn!”
Đặng Lam Trà không nhanh không chậm bước ra: “Vào nhanh lên!”
Vào bên trong người phục vụ đẩy theo xe đồ ăn.
Ở ngăn cuối cùng, có một bìa hồ sơ nhỏ. Không biết họ đã nói gì với nhau. Sau đó cô gái đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388363/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.