Đặng Lam Trà vùng ra khỏi người hắn, cò thuận tay tát cho hắn một cái.
“Nguyễn Phục Hưng, anh điên rồi?”
Cô chạy đi bỏ lại hắn ở đó.
“Điên rồi sao?”, hắn ngồi bệt xuống nền gạch. Lúc này ngoài trời lạnh đến thấu xương cũng không bằng lòng hắn. Bàn tay hắn quyện lại thành nắm đấm.
“Mạc Thiên Di, về với anh.”
Hắn đi tới lấy chai rượu vang đỏ năm 78 ra uống, mùi vị chan chát nhưng lại động vị ngọt. Hắn ném chai rượu xuống đất rồi mắng chửi:
“Chết tiệt. Ta không thích ngọt.”
Vì sao ư? Vì ngọt ngào với hắn là thoáng qua sau đó dằng dặc lục phủ ngũ tạng của hắn. Vậy thì ngay từ đầu đừng ngọt ngào cũng giống như rượu kia. Hậu ngọt về sau sẽ động lại. Tội tình gì đối xử tốt với một người, hành hạ khiến họ cam tâm tình nguyện sống chết vì mình. Chỉ cần bàn thân không đau lòng là được.
Nguyễn Phục Hưng nằm nằm trên chiếc giường lớn, từ từ chìm vào hồi ức tươi đẹp.
…
Đặng Lam Trà đợi Lam Thanh đón về nhưng đợi mãi vẫn không quay lại. Vừa rồi túi xách của cô để ở phòng khách sạn, điện thoại cũng ở trong đó. Bây giờ quay lại lấy đồ, có hơi nực cười.
Đặng Lam Trà đưa tay để gọi xe thì bị một bàn tay ngăn lại. Lam Trà có hơi ngạc nhiên:
“Anh?”
“Những lúc thế này, em nên gọi anh!”
“...”
Hoàng Đăng Quân nắm lấy tay cô kéo đi: “Đi đâu?”
“Em không đói sao? Dẫn em đến một nơi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thieu-xin-anh-diu-dang-mot-chut-/3388341/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.