Mấy mươi vạn năm xa nhau
Giờ này gặp lại trăng sao chẳng màng
Hãy nhìn trong mắt của chàng
Chỉ còn duy nhất bóng nàng mà thôi
...
Lạc Dương lúc này bay về hướng đông.
"Phu Quân."
Tiếp đó, nàng nhanh chóng xà vào lòng Lạc Tinh.
"Ha ha... nàng ốm hơn nha."
Lạc Tinh cũng ôm chặt người ngọc vào lòng. Phu Thê bọn họ đã hơn bốn mươi vạn năm xa cách, nay mới được trùng phùng.
"Ta có đang mơ không."
"Không, ta thật sự về tìm nàng mà."
"Phu Quân."
"Ta nghe."
"Đừng rời xa thiếp nữa."
"Được rồi. Giờ ta không lo tu luyện nữa. Hai ta sẽ không rời xa."
Hai người không nói nữa. Cứ thế ôm nhau, cảm nhận từng làn hơi thở của nhau. Cảm giác hạnh phúc và vô tận đang chảy tràn trong tâm trí của họ. Những kỉ niệm lâu đời được gợi lên trong đầu hai người. Những nhớ nhung xa cách mấy chục vạn năm như đang được bù đắp, thỏa mãn từ từ.
Không biết trải qua bao lâu, chợt có tiếng nói khẽ: "Nè hai người ôm đủ rồi ah. Con gái hai người đợi mỏi chân rồi."
Lạc Dương mở mắt ra. Sau đó ngoắc ngoắc tay. Trần Thu Thảo mỉm cười, khẽ lao vào lòng nương của mình. Nàng cũng hơn hai mươi vạn năm không gặp mẹ mình rồi. Ba người ôm nhau một lúc rồi về tiểu không hạm.
"Lúc này, Thủy Tinh cũng về đến, lên chào Lạc Tinh. sau đó thông báo:
"Chủ mẫu hai tên chủ thành vây khốn thuộc hạ nên đến trễ. Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thien-dai-luc/2577253/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.