Chương trước
Chương sau
Hành quân ức triệu dặm xa

Ngàn năm tích lũy cũng là mất đi

Bây giờ xoay sở cách chi

Để cho trọn vẹn đường đi lối về.

....

Lúc này bên kia, tên Địa Tôn tứ trọng thiên còn lại vẫn chật vật trốn chạy. Tuy bị hơn sáu mươi nòng Đại Linh Pháo trên chiến Long Soái Hạm luân phiên công kích, nhưng vẫn chưa bắn trúng được hắn. Trong thời gian ngắn, hắn đã thoát khỏi phạm vi tám trăm dặm. Xem như chiến Long Hạm muốn đuổi được cũng là chuyện không khả thi.

"Thôi... Tha hắn."

Lạc Tinh ra hiệu, chiến hạm mở cửa ra cho bay vào.

Lúc này Hứa Nhật Thành cười sảng khoái như đứa trẻ:"Hu... ra... Chúng ta thắng rồi. Chiến Long binh đoàn... bách chiến bách thắng... Ha ha..."

"Là Trần Soái một mình đánh giết... Ngươi có bản sự đó sau."- Hà Tiểu Xuân gắt giọng, sau đó đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lạc Tinh. Phương tâm của nàng gần như bị khí khái anh hùng của Lạc Tinh cướp mất rồi.

"Chuyện... đừng nói là ta... Tự cổ chí kim có ai có khả năng như Trần Soái..." - Hứa Nhật Thành cũng cảm thán.

"E hèm. Ta phải bế quan ah."

Lạc Tinh nhanh chóng vào phòng mình, hắn cảm giác hơi ngại ngùng khi có kẻ cứ si mê nhìn mình.

"Ha ha... Cô nàng bị chủ nhân đánh gụt rồi."- Thiên Lan hiển hiện trên vai Lạc Tinh thích chí nói. Nàng gần đây hay có thói quen biến thành nhân hình ngồi vắt vẻo lên lưng Lạc Tinh.

"Này, chớ suy luận lung tung. Ngươi cảnh giới giúp ta."

Vội vàng ném ra hơn mười vạn linh thạch xung quanh mình thành một đồ án cực lớn, xếp cao gần chạm đỉnh phòng rồi.

Lạc Tinh mới chìm vào trong thức hải. Lần này tung công kích hơi mạnh. Linh thức tiêu hao cực lớn, cơ thể gần như không chịu tải nỗi.

Mặc cho công pháp tự động vận chuyển. Hắn dần tiến vào cảm giác không linh.

Mười ngày sau, Lạc Tinh mở mắt ra. Nhìn bên cạnh mình số linh thạch đã thành bụi phấn. Hắn kiểm tra lại cơ thể mình, rồi mỉm cười:

"Ha ha.. mém chút cơ thể vỡ tung."

Thực tế trận chiến trước, linh thức Lạc Tinh phải tăng lên cảnh giới Địa Tôn tứ trọng thiên. Tuy nhiên, cơ thể hắn chỉ là Địa Tôn nhất trọng thiên mà thôi. Cảnh giới Địa Tôn, mỗi cảnh giới đều có một khoảng cách cực lớn. Nên khi thần thức quá mạnh, cơ thể khó mà tiếp thu. Giống như một chân tiên lại có linh thức Kim Tiên cảnh, chỉ cần sơ sẩy, vận dụng không đúng, có khi chưa kịp tấn công kẻ khác là bản thân bị nổ tung rồi.

Lúc này bên ngoài, mọi thứ đều ổn định.

"Có gì mới không?"

"Bẩm, chúng ta đang ở bên không phận của Phong Ma Tinh vực, nên tạm thời không cập nhật được tình hình chiến sự bên Chiến Ma Tinh Hà. Nhưng theo lộ trình, ba năm nữa chúng ta sẽ về tới phạm vi của Phi Hổ chiến đoàn.

"Nếu vậy chúng ta bọc về hướng Đông Bắc. Lúc đó nếu gặp kẻ địch hùng mạnh thì rút lui. Bằng không thì một đường giết đến."

"Cái này..."- Hứa Nhật Thành ngập ngừng...

"Ngươi cũng biết sợ ah."- Lạc Tinh bật cười nhìn y.

"Không phải..."- Hắn nhìn Hạ Tiểu Xuân cầu cứu.

"Trần Soái... Chúng ta đã chinh chiến gần trăm năm. Soái Hạm dần cạn linh thạch rồi. Dù không chiến đấu. Di chuyển trong không gian Một năm cũng tốn sáu trăm vạn linh thạch thượng phẩm a."

"Hả..?" Lạc Tinh giật mình, biết rằng mình phạm sai lầm sơ đẳng rồi.

"Chưa kể quân lương của mười vạn binh sĩ. Trong Kho chỉ còn một trăm lẻ hai ức linh thạch, không đủ duy trì hai mươi năm." - Hứa Nhật Thành tiếp lời. Khi xưa Chiến Long Soái Hạm quản hạt ngàn tinh cầu có tài nguyên, nên có nguồn cung cấp linh thạch ổn định, đủ trả quân lương cho các tu sĩ. Nhất là Soái Hạm ở trạng thái phi hành liên tục, cũng không tiêu tốn năng lượng nhiều. Hiện tại mải mê chiến đấu, lúc dừng lúc chạy, mỗi lần khởi động chiến hạm, lượng tiêu hao cực kì lớn. Ngay cả chủ pháo của Chiến Long Soái Hạm cũng bắn một lần. Vì thế dự trữ mấy ngàn ngàn năm của Chiến Long soái hạm cũng đã tới đáy.

"Được rồi. Chúng ta đi về căn cứ, nhưng đi theo hướng Tây Nam về."- Lạc Tinh suy nghĩ rồi nói.

"Đi đường đó ít nhất sáu mươi năm mới về đến căn cứ. Ta e không đủ linh thạch"- Hà Tiểu Xuân ngạc nhiên.

"Yên tâm. Xung quanh có vô số tinh cầu. Chúng ta hạn chế cho Soái Hạm dừng lại, mà dùng Phi Thuyền Khí lao đến cướp quặng mỏ linh thạch mang về bổ sung là được." - Lạc Tinh giải thích.

Lần trước tiêu diệt mấy mươi Địa Tôn cường giả. Lạc Tinh lấy được vô số tài phú, tưởng là một bước lên mây. Tuy nhiên Thiên Lan ngỏ ý xin, nên hắn đã cho nàng ta nuốt gần hết. Kết quả giờ lại vô cùng thiếu thốn.

Thiên Lan chiến giáp là bán thần khí hệ không gian. Nàng ta có khả năng hấp thụ linh thạch, khoáng thạch để bổ sung tiêu hao, cũng như sửa chữa bộ phận hư hỏng trên cơ thể. Lạc Tinh ban đầu cũng không tiếc giúp nó mau chóng khôi phục. Nhưng giờ thì hắn tiếc thật, số lượng linh thạch đó đủ để duy trì cho mười vạn binh lính trong gần trăm năm rồi.

"Ài... Hèn gì...song phương chiến đấu nhau lâu vậy mà chưa ngã ngũ."- Lạc Tinh cảm thán, mỗi lần dùng Soái Hạm hành quân là đốt linh thạch mà. Nếu như không có lợi, ít ai chịu đi xa xôi viễn chinh vậy., được không bằng mất.

Hành trình đi về của Chiến Long soái hạm là địa ngục với các Tinh hệ xung quanh. Không thế lực nào có thể kháng cự được Chiến Long binh đoàn. Hình như phía Phong Ma Thiên Hà cũng quyết định mặc kệ. Không cho người chặn đánh nữa tránh cho thực lực bị giảm ở các chiến trường khác.

Tám mươi năm sau. Chiến Long Binh Đoàn mới về đến địa điểm cũ. Cũng may khi Lạc Tinh đi viễn chinh, hắn liên tục xông xáo chiến đấu, khiến khu vực Phong Ma Tinh hà gần đó náo động, dồn lấy quân lực tập trung đối kháng Chiến Long Soái Hạm, nên lực lượng quân đội bên cạnh cũng ít xảy ra tranh đấu. Có một vài Tiểu Không Hạm tuần tra xung quanh. Nên chỉ có gần một trăm hành tinh bị đối phương công chiếm.

Lạc Tinh bắt đầu cho chiến hạm dừng lại.

"Muốn mở một cuộc viễn chinh đánh vào trung tâm thiên hà khác, thì phải tích lũy thêm vài ngàn năm nữa mới đủ."

Thời gian thắm thoát trôi qua, quả thật với kẻ tu tiên thọ mệnh vài chục vạn năm thì khá nhanh. Lạc Tinh hoàn thiện tạo ra thêm năm ngàn phi thuyền khí không người lái. Số hành tinh trong phạm vi quản hạt của hắn tăng lên một ngàn sáu trăm hành tinh. Lúc này Hứa Nhật Thành cũng thành công bước chân lên tiên giai cảnh giới.

Cảnh giới Lạc Tinh thì vẫn còn ớ Địa Tôn nhất trọng thiên. Muốn tiến giai có lẽ cần thêm ngàn năm tích lũy nữa. Tu tiên có thể nói là quá trình dài đăng đẳng. Số linh thạch để cho Lạc Tinh có thể viển chinh lần nữa vẫn chỉ là trong mơ. Dù là tích lũy ngàn năm, nhưng dùng để đi đánh nhau thì chưa đầy năm mươi năm đã cạn. Thời gian đó với cả thiên hà thì không thấm là bao. Soái Hạm quá to lớn nên tốc độ không nhanh nổi. Dù có một đường giết tới thì có lẽ chỉ là mới đến một phần tư chặng đường.

"Ta nên chịu khó đợi một ngàn năm nữa." - Lạc Tinh bắt đầu vừa tu luyện vừa nghiêm cứu linh văn, cũng như dung hợp các sở học của mình lại. Từ khi Hà Thái Thiên vẫn lạc, bản thể linh hồn hắn vẫn ở Hùng Thiên Giới tu luyện chứ không mạnh mẻ phá vỡ phong ấn xông ra tiên giới. Nhưng các tầng phong ấn trong cơ thể hắn tan rã liên tục, nó vẫn còn lại hơn ngàn tầng mà thôi. Lạc Tinh muốn nhân cơ hội bản thân và phân thân bị các tầng phong ấn này ngăn cách, mà giúp hắn cô động, cải tiến lại công pháp 《Thái Thượng Thiên Không Quyết》của mình.

Lúc này qua hai ngàn năm chỉnh đốn. Số binh sĩ của Chiến Long Quân Đoàn cũng tăng lên hai mươi vạn. Chịu trách nhiệm quản lý bốn ngàn tinh cầu xung quanh.

Lạc Tinh cũng đạt được đỉnh phong nhất trọng thiên, chuẩn bị tấn thăng Địa Tôn nhị trọng thiên.

Thêm một thời gian chuẩn bị về tài phú cũng như tâm lý, giây phút quan trọng cũng sắp đến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.