Thiên âm tám tiếng ngân vang.
Đây là tâm pháp của chàng xa xưa.
Nhớ thương biết mấy cho vừa
Chỉ là khác biệt người xưa đâu còn.
...
Hai người có một ăn ý nào đó. Không hề nói chuyện.
Lạc Tinh cũng không nấu ăn nữa. Tập trung tu luyện. Mỗi buổi sáng, Bích Ba Tiên Hoàng lại pha một bình trà Mai Tiên Hương để lên bàn đá ngoài bờ suối. Lạc Tinh ra đó nhấp nháp hương vị rồi bắt đầu đánh đàn. Pháp quyết này không phải cố định. Muốn đánh làn điệu gì thì đánh... chỉ cần quan trọng thu và phát, phân và hợp, lên và xuống. Từng nốt nhạt, từng vần điệu như là một sự mời gọi các tiên linh khí xung quanh. Khiến chúng trở nên giống như có sự sống. Nhanh chóng tràn đến bên cạnh Lạc Tinh. Thiên Âm Tường Không được hắn vận dụng ngày càng nhuần nhuyễn. Truyền vào trong từng làn điệu cầm âm nổi nhớ vợ, nhớ con, quê hương, chiến hữu.
Bản thân Bích Ba Tiên Hoàng cũng bị rung động trước lời nhạc thánh thoát đó. Thỉnh thoảng, nàng lại lấy ra Tử Ngọc Sáo vuốt ve, như muốn hòa điệu cùng. Nhưng tuyệt chưa một lần thổi. Không phải nàng không biết thổi. Mà nàng từng thề với lòng, chỉ thổi cho người ấy nghe. Hiện tại kẻ này tuy giống người ấy, nhưng tuyệt không phải là người ấy.
Lại thêm sáu mươi năm. Tuy thời gian là một đời người nhưng tu tiên vốn dĩ vô tình và nhanh chóng.
Lạc Tinh lúc này đã luyện thành công cả ba tầng 《Thiên Âm Trường Không.》
Trên Thiên Vương Bảng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thien-dai-luc/2577084/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.