Mấy vạn năm trời, kiếp tu tiên
Lần này khó xử, nỗi niềm riêng
Thân ta nay lại, là con gái
Gian khổ cũng vì, lần đầu tiên.
Lúc này quả nhiên có tác dụng. Hàn Linh Lung có thể biến hồn lực của mình từ một bộ giáp gắn chắc không có khe hở thành một bộ giáp bị trống ở hai ốp chân, nhưng bù lại hai cánh tay nàng có một thanh tiểu đao dài ba tất.
"Được rồi. Xem như có tiến bộ. Ngày mai ta dạy tiểu thư thân pháp."
"Thân pháp là gì." - Hàn Linh Lung đang thích thú ngắm nhìn hai thanh loan đao mỏng như cánh ve trên tay mình.
"Một loại giúp ngươi có thể phản ứng linh hoạt, né tránh đòn tấn công của đôi phương, thậm chí dùng nó xuất kỳ bất ý để tấn công kẻ địch.
"Lợi hại vậy?"- Hai mắt nàng sáng rỡ. Như tìm được trò chơi mới.
"Thật, giờ thì ngủ đi."- Lạc Tinh giục. Nhìn cô bé này, Lạc Tinh thoáng nhớ con gái mình. Không biết mấy vạn năm nay nàng thế nào. Cả hai cha con đều mải mê tu luyện, thời gian gần gũi nhau hầu như không có. Chẳng biết con gái mình có ý trung nhân chưa. Hắn thấy mình làm cha thật thất bại nha không có cơ hội chăm sóc bảo ban con gái, cũng như tìm cho nàng một nơi nương tựa tình cảm. Con người là vậy, cái gì mất đi mới trân quý mà. Nếu thời gian quay lại. Hắn sẽ dành thời gian giúp con mình có tấm chồng như ý. Tuy nói đại đạo vô tình. Nhưng dù sao có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-thien-dai-luc/2576964/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.