Chương trước
Chương sau
Xưa nay liễu yếu đào tơ

Nhưng mà có lúc khó ngờ sát nhân

Thế gian vạn sự tùy thân

Dù ao cũng phải thi ân một lần.

...

Vương Tú Tú định quay lại lấy Âm Dương Thủy Bích Châu, thì nó đã không cánh mà bay.

"Cái gì?"

Thử câu thông Cổ Bảo của mình, thì cũng không thấy. Cứ như nó đã hoàn toàn bốc hơi khỏi tiên giới.

"Hả.... Không lẽ tên Vương Hàn kịp mang vào thế giới của hắn?"

"Không lý nào, hắn hầu như không có cơ hội phân tâm. Muốn dùng linh thức bao quây lấy cổ bảo đã có chủ thì phải phân ra ít nhất bảy phần linh thức mới được."- Nàng gần như tức điên. Tốn biết bao công sức, hiện tại không bắt được gà còn tốn nắm thóc. Hỏi ai không giận.



Đúng lúc này, không gian xung quanh như vỡ nát. Trận pháp bên ngoài không duy trì nổi. Vương Tú Tú lập tức lui về sau. Nàng không biết khi mình lui lại thì có một bóng ảnh lao theo sau. Đó là Lạc Tinh. Thì ra sau khi cả hai tiến vào kết giới của ngọn thác. Thì Lạc Tinh dùng nguyệt ảnh ẩn thân thuật bám theo. Nhờ bí phấp ẩn thân, cũng như cả hai đang toàn tâm toàn ý với bảo vật và tranh đấu ngầm cũng nhau. Nên không quan tâm xung quanh. Khi cả hai cùng nhau đánh giả chiến trong vòng bảo vệ của Càn Khôn Khiên, thì Lạc Tinh dùng linh thức mình từng chút bao quây lấy cánh tay lẫn cổ bảo Côn Luân Kính. Lúc trận chiến hai người kia xong, thì Lạc Tinh cũng đã thành công thu tất cả vào không gian trữ vật trong thiên lôi tử trúc. Tiếp đó lại trốn xuống lòng đất. Biến thành một gốc cây vô hại như cũ.

Ở bên ngoài thác nước. Đội ngũ Vương Mẫu Cung vì khai mở trận pháp quá lâu cả người xuy kiệt. Thấy Vương Tú Tú xuất hiện, cả đám vui mừng nói:

"Bái Kiến thánh nữ."

"Uhm. Đa tạ các ngươi giúp đỡ. Bổn Thánh nữ ta sẽ trọng thưởng."- Lời nói vừa dứt, Vương Tú Tú vung tay lên. Một dãy lụa Khốn Long Tác xuất hiện, xuyên thẳng vào cơ thể tên Chân Tiên sơ kỳ gần nhất.

"Chạy..."- Tám kẻ còn lại cũng không ngu. Không hỏi nguyên do mà mỗi người lao về một hướng. Trốn mà được sau. Vương Tú Tú dồn tức giận lên những tên thuộc hạ.

Một phần nàng muốn giết người diệt khẩu, một phần muốn giải tỏa sự tức giận, tủi nhục cũng như thất bại ngày hôm nay. Đây là ngày đen tối nhất trong mười vạn năm nay của Vương Tú Tú.

Lạc Tinh cũng không quan tâm nàng ta có giết sạch đám thuộc hạ không. Mà bắt đầu tìm cách thoát khỏi nơi này. Từ khi viên châu bị phong cấm. Sự cân bằng nơi này đã bị phá hủy. Loạn lưu không gian, trọng lực thay đổi liên tục, lúc tăng lúc giảm. Theo kinh nghiệm là sắp sảy ra một vụ sụp đổ không gian phạm vi lớn. Hắn dốc hết sức lùi ra hai ngàn dặm. Cảm giác nguy hiểm vẫn còn hiện rõ.

"Liều mạng."- Vận dụng thuấn di tốc độ nhanh. Bất chấp nguy cơ bị vết nứt không gian sẻ đôi. Lạc tinh thuấn di một mạch ba lần vượt thêm một ngàn dặm.

"Ầm..." Từ trong trung tâm thác nước khi nãy, hình thành một lỗ đen lớn, hút sạch mọi thứ xung quanh.

"Giả Mộc Thế Thân Thuật."- Lạc Tinh một lần nữa dùng mộc nhân thế mạng mình, cơ thể nương theo đó thuấn di ra xa. Kịp thời thoát khỏi sức hút đó. Lúc này cả vùng hỗn loạn, tối đen phạm vi ba ngàn dặm. Tiếp đó bốn phương tám hướng không gian như nhút nhích, bắt đầu vá lại hố đen đó.



"Thoát rồi... nguy hiểm thật."- Nhìn lại cơ thể mình đã bị mất một chân. bên eo cũng bị một vết nứt dài do loạn lưu không gian phá hủy.

"Hơi đau nha."- Đang định ngồi xuống dùng vạn mộc Hồi Linh Thuật bổ xung phần cơ thể thiếu thì một đám Ác Linh nghe mùi máu tràn đến.

"Hừ. Thiên Lôi Trúc lên." - Một rừng trúc xuất hiện. Hình thành một ngọn tháp quây quanh Lạc Tinh. Thực tế Lạc Tinh trong hùng thiên giới có chín phân thân chân tiên sơ kỳ. Nhưng muốn triệu hồi ra phải có thực thể. Mà thực thể không phải muốn tạo là tạo ra liền được. Nên giờ là lúc chạy đua với thời gian.

Nửa canh giờ sao. tổn thương cơ thể mới được bù đắp xong. Bên ngoài số Ác Linh đã hơn vạn.

"Hừ... dám lấy thịt đè người à."- Lạc Tinh khoát tay. Từ trong cánh tay, Trăm vạn lá trúc bay lên. Hình thành nên Thanh Liên Kiếm Trận gồm chín mươi chín đóa hoa sen. mỗi đóa sen là một tiểu trận. Kiếm ảnh ngang dọc, không gì không phá. Phạm vi ba mưoi dặm Ác Linh như những bong bóng lọt vào một cổ máy xay thịt. Trong một phút, đã không còn gì. chỉ còn những Linh Châu rơi rụng trên mặt đất.

"Thu..."- Lấy hết những chiến lợi phẩm. Đang định rời đi thì Lạc Tinh thấy cách xa 30 dặm có tiếng chiến đấu. Thử quan sát là Vương Tú Tú...

Thì ra nàng cũng kịp thoát khỏi xức hút của lỗ đen khi nãy. Nhưng cơ thể cũng gần như tan nát. Hai tay bị cắt cụt. Một Ác Thi đang quần chiến với nàng. "Ta đã cướp đồ của nàng ta, nên cứu nàng ta một mạng xem như đền bù nhân quả vậy."- Lạc Tinh lập tức biến thành một Ngân Nguyệt Thiên Lang. Sao đó xông đến, hai chiếc móng vuốt chụp xuống. Ác Thi bị đánh ra xa hai dặm. Nó nhanh chóng đứng dậy. Há miệng hét lên. Nhanh chóng lao về Lạc Tinh.

"Bạo Lôi Châu."- Chiếc miệng thiên lang há ra. Ba viên Lôi Châu đan xen nhau xông đến.

"Xoẹt... Xoẹt.... Xoẹt..."- Ác Linh này không sợ công kích tiên lực nhưng gặp Tiên Lôi Lực thì lại khác. Toàn thân nó tê liệt lập tức. Linh thức Lạc Tinh nhanh chóng tràn ra. Bay quây lấy Ác Thi rồi chấp nhân hao tổn lượng lớn tiên linh lực, thu nó vào Hùng Thiên Giới. Xong mọi việc. Lạc Tinh lập tức nhanh chóng rời khỏi. Không hề nhìn lại hướng Vương Tú Tú. Nàng ta lúc này đã có thời gian tái tạo lại hai cánh tay. Đồng thời linh lực tản ra hình thành một tấm áo khoát che lấy cơ thể.Nhìn theo hướng Lạc Tinh biến mất.

"Kỳ lạ... kẻ này là ai? Sao lại giúp ta. Từ khi nào Yêu Đình có một thiên tài hệ Ngân Lang?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.