Chương trước
Chương sau
Không Quân là của nước nào

Cớ sao mang đá ném vào chúng ta.

Vượt đèo băng suối vòng qua

Ngờ đâu tính kế thua xa vua Hùng

...

Lạc Tinh dẫn Đại Hoàng với tất cả Yêu cầm và đội Không quân, đi lên khe núi Tứ Sơn Lĩnh. Nơi này là một dãy núi cao. Nếu Triệu quốc hành quân, chắc chắn sẽ đi đường này. Khe núi này dài gần 30 dặm có hai vách núi cao gần 5000 mét, ở giữa rộng gần hai dặm. Tuy nhiên nếu so với 21 vạn quân thì đây chỉ là một khe nhỏ hẹp. Muốn qua cũng tốn thời gian rất lâu.

Theo lệnh Lạc Tinh, các tảng đá lớn nhỏ bị đào ra, chém, chặc thành kích thước vài ngàn cân tới vài chục vạn cân, thiên hình vạn trạng. Sau đó cho Yêu cầm tha lên hai bên vách núi.

Bên phía Lạc Hồng cũng đến điểm tập kết, hỗ trợ khoét đá đào hang. Vừa có đá cho Phi Cầm. Vừa có đá chặn khe núi lại, tại điểm khe núi hẹp nhất, chỉ hơn một dặm.

Mọi việc đã xong, tới ngày thứ hai chờ đợi, thì có một đội quân đi tới. Có Yêu cầm quan sát trên cao, nên Lạc Tinh thấy rõ ràng.

"Đây là đội do thám không cần để ý!" - Lạc Tinh truyền tin cho Lạc Hồng, để tránh bứt dây động rừng.

Lạc Tinh bản thân mình dùng man lực và sự sắt bén Lạc Hoàng kiếm, cắt ra đỉnh của ngọn núi trên cao. Chiều cao núi này cắt ra có hơn sáu trăm mét. Đường kính hơn 3000 mét. Lạc Tinh lại hì hụt tỉa nó lại cho nhỏ chút dễ lăn một chút.

Nữa ngày sau, quân đoàn của Triệu quốc đã tiến tới. Lần này thống lĩnh là Dũng Tuyền Kì đỉnh phong tên là Vương Liệt.

Hơn 320 Quan Nguyên kì. Có thể tạo trận pháp thập bát hỏa trận chống được cả 15 Dũng Tuyền Kì. Vị trí khe núi này địa hình không thuận lợi qua cùng lúc 21 vạn quân. Vì sợ tập kích bẩy gập, nên hắn cho thử hai đội Quân tiên phong đi trước. Qua hai lần thử không thấy tập kích, nên bắt đầu cho toàn quân tiến qua.

Theo ánh mắt Đại Hoàng bay cao 8000 mét, vẫn thấy rõ tình hình kẻ địch. Nhưng Triệu Quân thì không phát hiện được mình đang theo dõi.

Nhìn đoàn quân có một đội hơn 100 con Yêu thú cưỡi, chắc đây là bộ chỉ huy.

Lạc Tinh truyền lệnh Đại Hoàng:

"Sẵn sàng. Thi hành kế hoạch A."

"Thả bom nào!"

Hơn hai vạn con Phi Cầm từ nhất giai tới tứ giai thi nhau mang những tảng đá lớn có, nhỏ có tùy theo năng lực của mình thả xuống. Không nhìn xem kết quả, Lạc Tinh và Đại Hoàng thì dùng sức đẩy nhích nhẹ nhàng tảng núi Lạc Tinh cắt từ trước, chỉ còn dính một phần. Tảng núi rung rinh chưa chịu rớt.

Lùi ra xa ở khoảng cách an toàn, sau đó Lạc Tinh bồi thêm vài mũi tên Xuyên Tâm tiễn vào chân núi nữa.

"Nào. Đại Hoàng đẩy nào. A a a!"

Lúc này bên dưới bị hơn hai vạn Yêu Cầm thả đá xuống, cả khe núi như hứng chịu mưa đá to lớn, có viên lớn cả 50 vạn cân. Sau hai loạt đá rơi từ khoảng cách mấy ngàn mét, khiến quân Triệu Quốc tử thương hơn hai vạn.

Lúc này, chỉ huy Triệu Quốc mới hết bất ngờ, bắt đầu phản ứng.

"Kết trận phòng ngự nhanh" - Theo lời Vương Liệt, hơn 1000 trận pháp lớn nhỏ mở ra. Trận pháp mơt ra hiệu quả rõ rệt, loạt đá rơi thứ ba chỉ chết chừng 3000 quân.

"Nhanh chóng duy chuyển qua khỏi khe núi nhanh." - Hắn la ra lệnh.

Đúng Lúc này bầu trời như tối đen. Toàn bộ Triệu quân gần như hoang mang. Từng tiếng thét vang lên.

"Trời ơi, trời sập."

"Ôi cha mẹ ơi!"

"Núi đè! A a!!"

"Chạy."

Một số người không đủ dũng cảm để mà lập trận, bỏ chạy tán loạn.

"Ầm. Ầm." - Tảng núi rơi xuống, hầu như không trận pháp nào chịu nổi.

Sau đó theo quán tính, nó còn hơi tưng lên rồi lăn một đoạn cả ngàn mét, sau đó mới vỡ ra làm nhiều tảng nhỏ hơn. Văng tung tóe khắp nơi.

Số người chết chỉ vì ngọn núi rơi là hơn năm ngàn tên, kể cả Quan Nguyên Kì cũng không tránh khỏi thảm cảnh nếu không may bị đỉnh núi đè hoặc mảnh vở đá văng trúng.

Chỉ riêng một nhóm gần với Vương Liệt đã dùng cách đục đá, xông vào vách núi để trốn tránh tảng núi to lớn từ trời rơi xuống. 21 vạn quân chỉ qua ba lượt phi cầm ném đá rối thêm đỉnh núi rơi xuống thì đã chết và bị thương hơn ba vạn.

"Đúng lúc rồi, Lạc Hồng triển khai đi" - Lạc Tinh truyền tín hiệu đi.

Thông qua Lạc Na. Lạc Hồng nhận lệnh.

"Bắn nào!" - 20 Tứ Tinh Thần cơ pháo oanh tạt. mục tiêu hai bên vách núi. sao đó là hiệu ứng đá nổ, hai vách núi cân bằng đã hơn 1000 năm, giờ bị đụt khoét cả trên lẫn dưới, Nó không còn cân bằng, mà đổ úp xuống.

"Phải không vậy?" - Lạc Tinh cũng chưa nghĩ tới thành quả này, vách núi vỡ ra lớn hơn mong đợi gấp đôi. Hai vách núi to lớn lại bị đổ xụp, kéo theo hiệu ứng động đất kinh người. May trên hai vách núi toàn là Yêu Cầm, cả đám bay lên sau đó là bụi mù tràn tới khắp nơi. không thấy rõ tình hình bên dưới nữa.

"Rút lui thôi."

Lạc Hồng và đội quân kỵ binh cũng không ngờ 20 phát pháo mình bắn gây hiệu ứng lớn như vậy.

"Rút lui 30 dặm, tìm giết hai tốp tiên phong còn lại." - Lạc Tinh bay đến ra lệnh. Sau đó thì hai đội tiên phong 8000 ngàn người với Lạc Tinh là buổi ăn sáng.

"Rút thôi. Cho tất cả mọi người trở vể nghỉ ngơi." - Ra lệnh xong Lạc Tinh cho 17 con Tứ Giai trong Lạc Hoàng khiên, bay khắp nơi thu thập tình báo.

Kết quả thì Lạc Tinh không biết nói sao. Nếu mấy lần ném đá chỉ giết hơn ba vạn, thì một trận trời đất nổi giận, có thể Triệu quốc chết ít nhất năm vạn nữa.

Tuy là, tên chủ tướng Vương Liệt trốn vào trong vách núi nên còn y nguyên. Nhưng đám tọa kỵ của hắn ta vốn lấy làm uy phong, thì đã tan tành xác pháo.

Thêm nữa, con đường này đã bị chặn hoàn toàn. Nếu vậy có lẽ cuộc hành quân Triệu quốc đến Võ Thành kéo dài thêm ít nhất nữa tháng nữa.

Vương Liệt đang cảm giác tức điên chưa từng có. Trong 150 năm đánh trận, hành quân. Chưa lần nào chưa giáp mặt quân đội địch, mà đã thiệt hại nhiều như vậy.

"Nhanh thống kê lại thiệt hại."

Một lúc sau, kết quả kiểm tra đã có:

"Bẩm, Khoảng tám vạn quân bị tử trận, 10 vạn quân bị thương nhẹ nhưng vẫn còn có thể di chuyển. Lương thảo mất sáu phần."

Thần Cơ Pháo tứ giai mất 36 khẩu. Thần cơ pháo Ngũ Giai mất hai khẩu.

"Theo tình hình quân lực bị thương, cũng như sĩ khí giảm thấp cực điểm, thì thuộc hạ nghĩ! Chúng ta nên rút quân."

"Rầm." - Tên vừa góp ý bị đánh ngã ra đất.

"Rút quân để ta và các ngươi bị Triệu Vương trừng phạt hả." - Vương Liệt mặt đỏ lên vì giận hỏi: "Ngươi có mấy cái đầu để đền tội."

Không ai dám lên tiếng nữa. Họ cũng hiểu, chuyến này về đồng nghĩa, ban lãnh đạo quân đội thấp nhất cũng bị phế chức, nặng thì tử hình.

"Nếu tình hình 13 vạn quân mà bị thương 10 vạn thì sau chiến được 10 vạn quân khỏe mạnh của địch được." - Đây là trong lòng mọi người xuy nghĩ, đánh không nổi mà lùi thì án chém đầu treo trên cổ.

"Phó thành chủ Võ thành đâu."

"Bẩm có thuộc hạ."

"Ngươi nói rõ tình hình của quân địch tại Vũ thành lần trước. Ta muốn biết tình hình chính xác." - Vương Liệt hùng hổ nói tiếp:

"Ta cho ngươi biết, ta không tin gì mà hơn 10 vạn quân. Xung quanh nơi này chỉ có Việt Quốc vừa thành lập với quân lực tầm sáu vạn quân. Làm sao có thể ra 10 vạn quân được. Không lẽ cả nước đi hành quân đánh giặc ư."

"Bẩm, thuộc hạ làm sao nói dối! Theo tình hình khi đó là vậy." - Tên Phó Thành chủ run giọng nói.

"Rầm!" - Vương Liệt đá mạnh tên Phó thành chủ bay ra ngoài. Tên kia sợ quá không dám đứng dậy.

"Hừ! Ta còn nghe nói, còn mấy con Ngũ Giai yêu thú, với đông đảo thuộc hạ của các đợt thú triều lúc trước đang ở xung quanh. Không lẽ, Việt Quốc buông tha thủ thành mà mang quân hết qua Võ thành. Nếu có nói sai gì thì coi chừng mạng ngươi, ta sẽ bầm cho yêu thú ăn."

"Dạ! Thuộc hạ thề sẽ nói thật. Để thuộc hạ xuy nghĩ kỹ lại tình hình."

...

Sau một hồi ép cung, thì Vương Liệt cũng ước lượng được thực lực kẻ chiếm Võ Thành: ba vạn rưỡi quân lại thêm một vạn yêu cầm hỗ trợ, hơn vạn yêu thú toạ kỵ. Tính ra là năm vạn tất cả.

"Nếu hiện tại bọn chúng tập hợp thêm bốn vạn nữa coi như chín vạn. vẫn ít hơn chúng ta. Cái khó là yêu thú hệ yêu cầm khó đối phó quá. Quân ta hết sức bị động."

"Tất cả quan viên nghe lệnh. chúng ta lần này hành quân bất lợi. Nếu lui quân đồng nghĩ tất cả chỉ huy sẽ bị trách phạt. Các Tướng lĩnh các ngươi muốn bị giáng cấp xuống vài bật thì cứ về!!"

"Nên ta nghĩ chỉ một cách là lấy công chuột tội. Mọi người có muốn đánh cược lần này không."

"Dạ nghe theo chủ tướng."

"Hiện nay đường thông tới Võ thành bị đánh sập rồi. Chỉ còn hai đường để đến Võ thành là vòng theo hướng Bắc, sao đó xoay ngược lại Hải Cảng, rồi bọc về Võ thành. Tuy nhiên Hải cảng bị công chiếm, nơi đó có một số Thần Cơ Pháo không phải dễ đi qua.

chúng ta hiện tại bọc về phía Nam, triệu tập thêm một vạn quân của Nam Minh thành, sau đó men theo bờ biển. Bọc lên chiếm lại quặng mỏ Kim Tân rồi nghỉ ngơi nơi đó. Chờ quân địch đi ra thì chúng ta đánh. Dùng kế phản khách vi chủ. Không cần tiến đánh Võ Thành làm gì."

"Dạ Chủ Soái anh minh."

"Tốt!! Ra lệnh mọi người hành quân."

Tuy Lạc Tinh không nghe thấy tên Vương Liệt nói chuyện, nhưng nhìn hướng đi đại khái biết được tình huống.

"Ha ha! Tưởng vòng xuống mà được ư." - Lạc Tinh liên hệ Đại Hoàng chở mình xuống eo biển tên Vĩnh Bình.

Sau đó gián tiếp ra lệnh cho Lạc Hồng tiến quân về đó mai phục, và truyền tin Lạc Dương mang tám chiến thuyền tiếp ứng.

"Tiếp theo theo công đoạn đào đường khoét núi."

Eo Vĩnh Bình một bên là vách đá một bên là biển cả. tuy nhiên khoảng cách là năm dặm. Vị trí hẹp nhất là ba dặm.

Lạc Tinh dùng man lực của mình cùng với Đại Hoàng đào đi một dãy đá, cho vị trí nơi hẹp này nhỏ lại còn hai dặm. Sau đó lại chuyển đá lên gần vách núi tạo độ hiểm trở, phần eo biển thì đào xâu xuống đáy một chút, cho chiến thuyền vào dễ dàng mà ko sợ mắc cạn. Đương nhiên đào dưới mặt biển không lo lộ dấu vết gì.

Năm ngày sau thì được Lạc Hồng và Lạc Dương tới hỗ trợ.

Tới ngày thứ 10 đúng như dự định.

Đội tiên phong Triệu quốc đã đến. Lần này rút kinh nghiệm. Bọn chúng có mấy quan Nguyên kì trèo lên vách đá kiểm tra có mai phục không.

Sau đó là đoàn tiên phong thứ hai, thứ ba. Tới đoàn chủ lực chuẩn bị qua.

"Tới rồi!!! Tấn công." - Lạc Tinh hiệu lệnh.

Từ ngoài xa bốn dặm, hơn 80 phát Tứ Tinh Pháo đã phát động.

Sau đó là ba phát Ngũ Tinh Thần Cơ Pháo gần như xé nát đội hình địch.

Sau đó yêu thú Phi Cầm tiếp cho một loạt đá nữa. sau đó dưới sông tám chiến thuyền lần lượt bắn.

"Rút lui."

"Trận pháp phòng ngự mở."

"Đội pháo đâu bắn trả lại."

"Nhanh."

Sau đó Triệu Quân vừa lùi vừa bắn trả, nhưng mục tiêu là Các chiến thuyền luôn thay đổi vị trí, dẫn đến tác dụng duy nhất là ngăn các chiến thuyền nổ pháo, chứ không thể bắn trúng được.

Sau một ngày trốn chạy thì toàn quân Triệu quốc chỉ còn 10 vạn. nhưng bị thương hơn hai vạn.

Vương Liệt tức tới hộc máu, nhưng không biết làm sao.

"Được lắm. Thù này không trả. Vương Liệt ta không về Triệu Quốc."

"Tất cả nghỉ ngơi một đêm, rồi quay về Hướng tây đánh Việt Quốc."

"Ta phải trả mối hận này." - Vương Liệt gào thét, không còn quan tâm sống chết, hắn chỉ muốn trả thù thôi.

Lúc này Lạc Tinh tuy hưng phấn, nhưng biết chưa giết Tên chủ Tướng, thì trận này còn đánh nữa. Nhưng mà xông vào đại quân hơn 250 Quan Nguyên Kì đối phương đâu phải dễ.

"Toàn quân nghĩ ngơi. Địch bất động ta bất động."

Ngày hôm sau, quan sát hướng của Đoàn Quân Triệu quốc đi. Lạc Tinh suy tư.

"Bọn chúng muốn gì? Rút về Triệu quốc, thì không nên theo đường này."

Tới ngày thứ hai. Hướng đi vẫn là phía Tây.

"Nguy rồi hắn ta muốn cá chết lưới rách, tiến đánh Việt Quốc." - Sau một lúc suy nghĩ Lạc Tinh chợt tỉnh táo.

Phải thông tri tình hình về Việt Quốc mới được, còn mình thì suy nghĩ đối sách.

Vơi khoảng cách vầy rút quân Võ Thành về không kịp rồi. Cho hơn hai vạn yêu thú về thì được nhưng yêu thú chưa chắc đánh lại. dù sau yêu thú không có trận pháp huống chi. bên kia có gần 10 vạn quân. Đánh du kích thì còn có thể tiêu hao sinh lực địch. trực diện rất khó thắng.

Để xem trên đường đi có vị trí nào phục kích không.

Lạc Tinh đi trước dò đường, còn một vạn quân Lạc Hồng theo yêu thú bám theo sau. trên trời hơn vạn Yêu Cầm cũng từ từ bay theo,

Khảo sát cả ngày, tiếc là địa hình không có nơi nào thích hợp phục kích.

Nhất là Triệu quốc qua hai lần phục kích đã biết khôn. lựa đường dễ đi thôi, không đi gần vách núi, lại cho một đội di trước phá rừng làm đường.

Không cho Lạc Tinh chút cơ hội đánh lén nào.

Đến ngày thứ năm, ngày thức sáu. Quân Triệu quốc hạ trại nghỉ ngơi.

Hình như nơi này là địa bàn của Bạch Hổ Ngũ giai, với hơn sáu vạn yên thú

Nếu mình tìm cách cho đội quân Triệu quốc đi vào lãnh thổ nó thì sau ta.

Lạc Tinh suy nghĩ: " Khó! hay mình dụ con Yêu Hổ này chạy tới đây."

"Đi."

Lạc Tinh chạy tới Địa bàng Bạch Hổ sao đó cho một phân thân Quan Nguyên kì sơ cấp đi vòng vòng thám thính.

Phát hiện một con Bạch Hổ con đang vui chơi trò săn bắt, bên cạnh đó là hai con Bạch Hổ cha mẹ. một con Ngũ Giai, một con Tứ giai đỉnh.

"Ài! hay mình bắt con bạch Hổ con để giá họa cho Triệu Quốc." - Một kế hoạch to gan được vẽ ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.