Lý Huỳnh Lam cười, “À” một tiếng, chỉ là ý cười chẳng hề đọng lại sâu trong mắt cậu, ánh mắt của cậu dành cho Cao Khôn thâm trầm mà sắc sảo, khiến cho đối phương không thể không cúi đầu lần nữa.
Đợi một khắc, Lý Huỳnh Lam rốt cuộc rời tầm mắt sang chỗ khác, lông mi dài hạ xuống che giấu con ngươi ảm đạm.
Cậu nói “Thực xin lỗi, tôi đã phá rối kế hoạch của anh rồi”
Cao Khôn khó hiểu nhìn qua.
Lý Huỳnh Lam nói “Kế hoạch cả đời không gặp lại tôi của anh, bị tôi hủy rồi, tôi hẳn phải giải thích với anh.”
Cao Khôn sửng sốt “Không phải…”
“Không phải sao?” Lý Huỳnh Lam chặn lời giải thích của anh, lộ ra biểu tình nghi hoặc “Anh đã từng nghĩ như vậy chưa? Có bao giờ từng coi tôi như người lạ, gặp rồi mà tỏ ra không thấy? Là do tôi lầm, đúng không?”
Cao Khôn á khẩu không trả lời được.
Lý Huỳnh Lam cười, tổng kết “Cho nên, đây là lỗi của tôi, là vì tôi gieo gió gặt bão, thật xứng đáng”
“Huỳnh Lam!”
Cao Khôn bỗng nhiên hô lên, hai chữ này như đánh tỉnh cả hai người, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến họ ngẩn người, Lý Huỳnh Lam đặt tay lên chiếc chăn bông bên cạnh, hơi run rẩy.
“Huỳnh Lam…” Cao Khôn lại gọi, lúc này giống như có thêm một chút trấn an, anh nói “Tôi không phải… không phải… không phải không muốn gặp cậu…”
Ba tiếng lắp bắp “không phải” kia khiến lãnh ý trên gương mặt Lý Huỳnh Lam nhạt dần xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-than/2243395/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.