Cao Khôn trừng mắt nhìn cái nốt mụn vẫn còn đỏ rực kia, lại trông thấy vẻ mặt hậm hực của Lý Huỳnh Lam, thức thời ngậm miệng lại.
Lý Huỳnh Lam dán băng lại, nhìn trái nhìn phải một lượt, xung quanh chỉ có một số quán ăn nhỏ và vài tiệm tạp hóa, duy chỉ có một nhà khách, tên là ‘Lữ quán Lệ Tinh’.
Lý Huỳnh Lam nhìn chằm chằm vào cái biển hiệu rách nát kia trong chốc lát, bỗng nhiên chạy vọt lên.
Cao Khôn hoàn hồn, vội vàng đuổi theo sau.
Chỉ thấy sau chiếc cửa sắt rỉ sét là một cái ngõ đen thui bé tí chỉ chứa nổi một người qua, bước lên vài bước mơ hồ có thể thấy được ánh đèn hôn ám, trong phòng kê rất nhiều giường, có người đang nằm trên đó vung vẩy chân hút thuốc, và cả mấy tiếng ngáy ngủ vang lên liên tiếp, chẳng ai quan tâm sau cánh cửa kia vốn là đường lớn, âm thanh như đẽo núi tầng tầng lớp lớp vang lên, càng miễn bàn tới cái mùi bí bức tỏa ra trong phòng.
Lý Huỳnh Lam khiếp sợ quay đầu nhìn Cao Khôn, lại thấy bảng giá dán ở góc tưởng.
Gian một giường: 60 đồng/đêm; hai giường: 50 đồng/đêm; bốn giường 40 đồng/đêm… cứ thế, cho tới nhiều nhất là 10 giường, hay đúng hơn còn gọi là giường chung.
Cậu hỏi Cao Khôn “Anh chọn cái gì?”
Cao Khôn không trả lời.
Lý Huỳnh Lam hỏi lại một lần “Cái – Nào?” Âm thanh mang theo một chút áp lực.
Cao Khôn dừng một lúc, rồi mới đáp “Tám người.” Sau đó vội vàng giải thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-than/2243352/quyen-1-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.