Về phòng, Cao Khôn lúc này mới chú ý tới cổ tay của Lý Huỳnh Lam bị mình nắm chặt tới mức vừa sưng vừa đỏ, anh vừa đau lòng, vừa áy náy nhẹ nhàng xoa cho cậu.
Lý Huỳnh Lam nhìn khuôn mặt Cao Khôn, nói “Giờ còn sớm.”
Cao Khôn trầm mặc.
Lý Huỳnh Lam lại nói “Hôm nay chắc vé máy bay đã hết rồi, chắc phải để sang ngày mai, hay là ở đây một đêm, giờ hãy còn sớm, mình đi đâu loanh quanh đây đi.”
Cao Khôn xoa tay cho Lý Huỳnh Lam xong, lại ngồi đờ ra rất lâu, rồi mới bảo “Vậy, ra sau núi nhé.”
Lúc ra ngoài, trời đã đổ tuyết. Cao Khôn đội mũi cho Lý Huỳnh Lam, hai người cùng nhau xuyên qua rừng cây đã héo rũ, con đường uốn lượn đi khoảng mười phút mới ra sau núi, chỉ thấy một phần mộ lấp ló xuất hiện đằng xa.
Cao Khôn không dám nắm chặt tay Lý Huỳnh Lam, đành cắn răng, chậm rãi tới gần.
Nấm mồ này dùng đất trát thành, phía trước không có bia đá gì hết, chỉ có một khối gỗ nhỏ dựng thẳng lên, qua năm tháng, tấm gỗ kia đã hơi mục rữa, hiện giờ chỉ còn mơ hồ nhìn được hai chữ ‘Hà Xảo’ trên đó, bút pháp có chút ngây ngô, mà lại rất quen thuộc với Lý Huỳnh Lam, nhưng nó đã mờ lắm rồi, trông không rõ nữa.
Cao Khôn dừng lại trước phần mộ nọ, Lý Huỳnh Lam nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, định lùi sang một bên, nhưng Cao Khôn không buông tay.
“Không sao”, anh nói “Mẹ anh… cũng sẽ thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hung-than/2243310/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.